Lam Y bộ mặt máu chó nhìn khuôn mặt vô cảm của Lam Diệp Phù, thực sự vô ngữ. Con bé này, vừa rồi còn khóc như mưa, quay đi quay lại liền quay ngoắt thái độ. Trong khi đó, Shylir ngồi ghế phụ bên cạnh cũng chỉ cười cười thở dài, sau khi cố gắng hết sức trấn an cô bé bằng chất giọng khó nghe lơ lớ của mình, cô đã kịp băng bó cho đôi tay của Lam Diệp Phù trước khi nó trở thành một vấn đề nghiêm trọng, thật sự cô cũng chẳng biết quá khứ của Tiểu Phù ra sao, thế nhưng thấu qua nỗi buồn của cô bé, cô cũng vô cùng cảm thông
" Don"t worry! Everything will be Ok! ( Đừng lo! Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!)"
" Thank you Shy!" Lam Diệp Phù mỉm cười, phiền não cũng theo đó tiêu tan. Quả nhiên, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ
" Oh, I"m sorry but...where is your necklace? ( Tôi xin lỗi nhưng...sợi dây chuyền của bạn đâu rồi?)"
" I put it on my...(tôi để nó ở trong...)" Cô chợt khựng lại, khi không lục được vật gì từ túi áo. Có lẽ, cô đã đánh rơi nó ở đâu đó
Sợi dây chuyền này là vật mà cô luôn đeo trên người, nó là kỉ niệm tình bạn giữa cô và Tống Nhược Vy, trên đó có khắc tên của cô bạn. Một vật quan trọng như vậy mà cô lại đánh mất
" Cần quay lại không?" Lam Y mặc dù tập trung lái xe, nhưng vẫn tiện để ý đến cô, phờ phạc hỏi một câu
" Thôi...không cần đâu" Lam Diệp Phù lắc nhẹ đầu, cô chẳng muốn lại chạm mặt hắn lần nữa, mặc dù căn biệt thự đó quả thực vô cùng rộng
----
Đêm dài lắm mộng. Trải qua một buổi sáng chua xót, Lam Diệp Phù lại gặp mộng
Trong giấc mơ, cô nhớ tới lúc bản thân ở Mạc Gia
Trời lạnh buốt, Mạc Y Y tuổi khụy lụy quỳ trên nền đất lạnh buốt, khuôn mặt đẫm lệ. Bên cạnh đó, Trình Quân An lo lắng không thôi, luôn luôn trấn an
" Mạc Y Y, ta hỏi lại, có phải con mày làm mất hợp đồng của tao???" Mạc Thư giận dữ, cánh tay to lớn đập lên bàn, rung lên như một trận động đất, khiến ai nấy đều nín thở
" Con...không có!" Mạc Y Y run đến độ nói không thành tiếng, cô ta cắn chặt môi. Nếu để cha biết được cô ta vô ý làm hỏng mấy tờ giấy quan trọng đó, khẳng định cô ta sẽ sống không nổi trong căn nhà này
" NÓI DỐI!" Mạc Thư lại một lần nữa đập bàn, ánh mắt hằn lên tia máu vô cùng đáng sợ, khiến Mạc Y Y kinh hãi đến độ bật ngược ra sau, lết chậm dần ra xa, hai tay che miệng
" Lão gia, con bé..."
" Câm miệng!" Trình Quân An định mở miệng cầu xin, nhưng cũng bị Mạc Thư quát một tiếng. Cho dù là đại phu nhân, nhưng quyền hạn của bà dưới trướng Mạc Thư cũng vô cùng nhỏ bé
" Thư kí của ta tận mắt thấy mày vào phòng tao, trong khoảng thời gian đó chỉ có mày, còn dám nói dối sao?"
"Hức..." Mạc Y Y nấc lên từng tiếng vô cùng tội nghiệp, cô ta không phải khóc vì oan ức, mà khóc vì sợ. Thế nhưng, cho dù có chết, cô ta tuyệt không khai ra
" Hừ, người đâu, dùng gia pháp" Ông ta phất tay một cái, lập tức, một gia nô từ trong nhà đi tới, trên tay cầm một cái khay
( nếu không nhầm thì là kiểu hình phạt trong một đại gia đình)
" Mẹ" Mạc Y Y sợ hãi nép sâu vào người Trình Quân An, không dám hé miệng. Cái thứ hình phạt kinh khủng đó, cô ta có lẽ sắp phải trải qua
" Lão gia, tha cho con bé đi!" Bà van nài
" Câm miệng, mang bà ta vào trong phòng, cấm túc hai tháng!" Người phụ nữ này, đã không quản được con cái để chúng làm càn, lại còn dám mở miệng cầu xin
" Y Y!" Trình Quân An khóc thét lên khi hai tay bị hai tên gia nhân to lớn giữ lấy "Xin đừng tổn hại con bé. Y Y là đứa trẻ ngoan!"
Đứa trẻ ngoan?
Mạc Tiểu Phù từ trong tấm rèm nhìn ra ngoài, cô bé không xuất hiện
Mạc Y Y là đứa trẻ ngoan, vậy cô, là gì?
" Cha!" Giọng nói yếu ớt của một đứa trẻ chợt phát ra " Thả chị ấy ra, là con làm!"
" Mày..." Mạc Thư ngạc nhiên nhìn Mạc Tiểu Phù, sau đó gầm giọng " Hóa ra là mày! Chỉ là một đứa con riêng bẩn thỉu, lại còn suốt ngày quấy phá ta. Thả Mạc Y Y ra, dùng gia pháp lên người nó!" Ông quát một tiếng, gia nô lập tức chuyển hướng
Mạc Tiểu Phù để mặc cho bọn họ thích làm gì thì làm, ánh mắt cô hướng chút hi vọng về phía người phụ nữ kia, chỉ nhận được toàn bộ ghét bỏ, cô tột cùng thất vọng
" Mạc Tiểu Phù, ta cho ngươi chút cơ hội, ngươi phải nhận thay tội cho Y Y, rõ chưa?"
Cô nhớ lại những lời nói phũ phàng trước đó của bà ta, nhắm nghiền hai mắt. Cô biết, cho dù cô có làm gì đi nữa, thì "mẹ" cũng không thể trở về với cô nữa rồi
" Mạc Tiểu Phù, ngươi xú nha đầu, vậy mà vu oan giá họa cho ta!"
" Mạc Tiểu Phù, ta thất vọng về con!"
" Ồ, đây chẳng phải là đứa con riêng kia sao, thật chẳng ra thể thống gì"
...
Bao nhiêu lời nói đó, hạ nhân có, Mạc Y Y có, và cả cái người từng quan trọng nhất kia của cô bé...có. Thế nhưng, nó so với nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng, đau hơn gấp bội
Mẹ! Con vốn là đứa trẻ ngoan! Tại sao?
" Tiểu thư! Tiểu thư! Tỉnh dậy đi!"
Lam Diệp Phù chợt tỉnh giấc bởi tiếng gọi của tiểu Liên. Mồ hôi trượt dài theo gò má, trượt xuống xương quai xanh trắng muốt. Cô thở gấp, lại vừa gặp phải một giấc mộng
Hôm nay, lại tiếp tục đến trường!