Những ngày tiếp theo của Quân là chuỗi ngày” hạnh phúc “ bên li rượu,quán Bar,anh bỏ bê công việc,rồi những buổi tiệc ồn ào thâu đêm suốt sáng,anh tìm đến tất cả các quán Bar ở Sài Gòn,nhưng anh không lần nào tìm chị,anh cũng không biết tại sao,Quân không cho phép mình tỉnh táo,bởi nếu không say,không vui anh sẽ không thể nào không nhớ chị,nhưng rồi sau mỗi cuộc vui dù say đến mấy Quân vẫn không quên nói “Anh về rồi”Quân vẫn nằm tại đó,nơi anh vẫn hay nằm trên đùi chị,nước mắt vẫn rơi,miệng vẫn thì thầm ‘Em đang ở đâu,anh nhớ em’ và rôi trong cơn say anh lại nhắn cho chị “anh nhớ em”
Còn chị cũng không khác Quân là mấy,sau hơn tuần vùi đầu trong nước mắt chị xin làm tạp vụ cho khách sạn,đêm thì rửa chén phụ bán quán ăn,chị làm hết sức lực mình,chị muốn đi tất cả,nhưng càng muốn quên thì chị lại càng nhớ,đêm về chị lại nhìn vào điện thoại chỉ chữ “Anh nhớ em”chưa bao giờ Quân viết hơn chữ,nhưng cũng chưa ngày nào anh quên nhắn cho chị, chị đoc rồi lại khóc,Chị nhớ Quân,nhớ nét mặt lạnh lùng của ngày đầu gặp mặt,nét cau có khi chê chị nói nhiều,nhớ nụ cười khi anh trêu ghẹo chị,nhớ ánh mắt,nhớ tất cả mọi thứ thuộc về anh,nhưng chị sẽ cố gắng sống thật tốt,sống với tình yêu của anh chứ không phải để quên anh,bởi chị dù có chết cũng không muốn quên anh
Hơn h Bà Phụng và đến nhà Quân,căn nhà ngổn ngang và đầy mùi rượu,Quân nằm đó,chẳng để ý gì đến người đối diện
-Con lại như vậy nửa rồi,không ngày nào con tỉnh được hay sao
-Anh ngồi dậy đi,chẳng giống anh tí nào cả
-Con uống đủ chưa,nếu đủ rồi thì tỉnh táo lại mà lo làm việc đi chứ,con bỏ cả tháng nay rồi còn gì,như vậy là đủ rồi con à,còn bao nhiêu là việc chờ con giảỉ quyết, hãy quên hết đi con,con cứ như vậy thì mẹ làm sao đây chứ
-Vì người chẳng ra gì mà phí phạm cuộc đời mình,anh không thấy tiếc hả ?
-Em nói ai chẳng ra gì,em nói lại lần nữa xem
-Em nói chị ta đó,anh vì người đàn bà tối ngày say xỉn,anh chẳng đáng là đàn ông tí nào cả,vì loại người đó mà anh trở nên bê tha vậy có đáng không chứ
-Vậy thì với ai là xưng đáng,cuộc đời anh không liên quan đến em,em về đi
-Nhưng anh sẽ là chồng em
-Nếu em muốn lấy người như anh thì mai chúng ta đám cưới,nhưng anh nói cho em biết,lòng anh chỉ có mình chị Loan thôi,mãi mãi không có em,không bao giờ có em.
-Anh điên rồi,.
-Thôi con à,nó say rồi,con đừng để ý làm gì, bà Phụng vỗ về Quyên,để khi nào nó tỉnh bác sẽ nói nó xin lỗi con.Quân à,để mẹ đưa con lên phòng ngủ nhe
-Không,con ở đây,con không đi không đâu hết,mẹ về đi,em về đi.Giọng Quân lè nhè
Bà Phụng lắc đầu buồn bả,bà chưa bao giờ thấy Quân như vậy,bà thở dài và bước ra về
-Em vui rồi đúng không ? Quân nhắm mắt lại,gương mặt đầy đau khổ,tay cầm điện thoại,miệng lẩm bẩm”em không thể gọi cho anh lần sao ?”nhưng vẫn không quên gửi tin nhắn cho chị
Sáng hôm sau khi Quân còn chưa tỉnh rượu thì Thúy đến
-Em tìm anh có việc gì.Quân tỏ ra mệt mỏi
-Có có mấy hồ sơ cần anh kí,Em có nghe cô Phụng nói về chuyện của anh
-Em ngồi đi,để anh pha cà phê cho em
-Không cần đâu anh,anh rưa mặt cho tỉnh táo đi,để đó em pha cho
-Xin lỗi em,nhà hơi bề bộn
-Không sao đâu anh
Với Thúy Quân luôn dành nhưng lời lẽ nhẹ nhàng và tôn trọng,bởi Thúy là bạn đã hơn năm với anh,tuy không phải tinh yêu,nhưng Thúy luôn là người bạn mà Quân rất quý
………
-Anh có muốn ăn gì không ?
-Không,Quân lắc đầu
-Đừng tự hành hạ bản thân mình nửa anh à,anh như vầy nếu chị ấy biết được chắc sẽ đau lòng lắm,anh càng sa đà,cô sẽ càng giận chị,hãy cố gắng lên anh,rồi cô sẽ đồng ý thôi,hãy xem như tạm xa nhau thời gian để thử thách tình yêu của anh chị,em sẽ ở bên cạnh cô thuyết phục cô,anh hãy cho cô thấy anh đã lớn,anh có đủ bản lĩnh vượt qua tất cả,em tin rằng cô không phải là người sắt đá,rồi qua thời gian cô sẽ thấy tình yêu của anh không phải là bồng bột,lúc đó cô sẽ chấp nhận chị thôi anh à
-Nhưng anh không thể làm được hết, cũng không thể tìm cô ấy,anh nhớ cô ấy phát điên lên.Quân gục đầu vào vai Thúy,anh khóc thật nhiều,anh như trút hết bao nổi đau mà những ngày qua đã gồng mình chịu đựng
-Anh khóc đi,Thúy vỗ nhẹ vai anh,rồi anh sẽ tìm được chị thôi,em tin rồi đây anh chị sẽ hạnh phúc.
……………………………
Chị làm xong việc thì trời đã khuya,mọi người đã ngủ còn chị thì thao thức,chị ngồi đó giũa bức tường lạnh lẽo,nổi nhớ Quân khôn xiếc,chị ước có thể nhìn thấy Quân,chị thở dài mệt mỏi,dù sao mơ vẫn là mơ,chị đã mơ giấc mơ dài đã đến lúc phải trở về với hiện thực,mà hiện thực thì không có chổ cho lọ lem như chị.