Bao đêm mơ,bao đêm nhớ,bao đêm dằn dặt giữa tình yêu và hiện thực,cuối cùng thì nỗi nhớ thương Quân đã chiến thắng tất cả,chị muốn gặp Quân dù chỉ là từ xa nhưng chị vẫn muốn
Chị đón xe lên sài gòn trong lòng mang bao nổi nhớ,chị tự nhủ “chỉ lần này thôi,chị chỉ muốn nhìn thấy anh lần nửa thôi,sẽ không sao hết,chị sẽ đứng thật xa,thật xa rồi”
Chị đi thẳng đến khách sạn nơi Quân làm việc,đã hơn h rồi,có lẽ Quân đã nghĩ trưa,hơn h thì chiếc xe quen thuộc của Quân cũng đến khách sạn,nhưng chị không nhìn thấy Quân,Quân láy xe thẳng vào tầng hầm để xe,không nhìn thất Quân,không sao hết,chị lại quay về nhà Quân,chị chọn quán cafe gần đó và đợi,chị mong sao cho thời gian trôi qua thật nhanh,thật nhanh
Cuối cùng Quân cũng về đến nhà, thoáng nhìn thấy Quân từ trên xe bước xuống,tim chị như thắt lại, nỗi nhớ mong ấp ủ bấy lâu nay,giờ Quân ở đó ,chị đứng đây,chị muốn chạy thật nhanh đến và ôm lấy Quân,chị muốn rằng hét lên rằng chị nhớ anh, nhưng điều chị có thể làm là đưa tay lên miệng như cố kiềm nén cảm xúc của mình, nước mắt tuôn ra hòa cùng tiếng nấc,Quân bước vào nhà mà không hề hay biết,Chị lê từng bước trên con dài,vậy là đủ rồi,chị đã nhìn thấy Quân,con người mà hằng đêm đi vào giấc mơ của chị,chị quay về và tự nói với lòng,sẽ không bao giờ tìm Quân nữa,tình yêu đó chị sẽ để vào tim,chị sẽ sống mãi với giấc mơ đó dù cho giấc mơ không bao giờ là hiện thực
Rồi thời gian trôi qua, đã tháng rồi, Quân đã đi làm trở lại, anh không buông thả như trước,nhưng đêm đến thì rượu chính là bạn của anh,bà Phụng không thuê người giúp việc như trước mà chỉ để cho họ đến dọn dẹp,nấu cơm,họ luôn ra khỏi nhà trước khi Quân về,bởi anh không muốn tiếp xú với ai hết,còn Quyên do không chịu nổi sự lạnh lùng của Quân nên đã quay về mỹ, chỉ có Thúy luôn bên cạnh và chia sẻ mọi nỗi buồn cùng anh.
Quân về đến nhà,có tiếng động từ trên lầu vọng xuống. Thúy từ phòng anh bước ra
-Là em sao ?
-Anh tưởng là ai ha ? Thúy cười và hỏi
-Không,mà sao em lại ở đây
-Cô đưa chìa khóa cho em,nhờ em nấu com cho a,hôm nay cô giúp việc không đến,
-Cảm ơn em.cả trò chuyện thi bất chợt Thúy hỏi
-Anh nè, sao Anh không tìm chị ?
-Để làm gì em,Quân thở dài,nếu thật sự là duyên phận thì sẽ gặp lại nhau thôi,vả lại mẹ anh vẫn chưa đông ý,giờ gặp nhau chỉ làm khổ chị ấy mà thôi.
Sau khi Thúy ra về Quân bước lên lầu ,đã lâu rồi,từ ngày chị đi Quân chưa bao giờ bước lên phòng của chị,anh nhìn ra cửa sổ,bầu trời bao la quá,nên anh không thể nhìn thấy chị.
Sau ngày làm việc mệt nhọc, chị nhìn vào điện thoại,vẫn tin nhắn đó, dòng chữ đó,không nhiều không ít,nhưng giờ chị không khóc nữa, chị ôm lòng và mỉm cười,Quân vẫn chưa quên chị như vậy là đủ rồi,chị đã sống bằng tình yêu đó,cứ thế mà yêu.ai bảo yêu nhau nhất thiết phải ở bên nhau,mỗi người hoàn cảnh,chỉ cần trong tim có nhau là đủ rồi, bỗng chuông điện thoại reo lên. Bà Phụng gọi
-Con khoẻ không ?