Có tiếng gõ cửa,chị đến rồi,Quân nắm chốt cửa mà cảm thấy rất hồi hộp,Quân hít thật sâu
-Cậu cần gì.
-Tôi làm bể cái ly,chị giúp tôi lau dọn đi
-Vâng
Quân bước đến ghế ngồi và cầm sắp hồ sơ làm việc
Chị quét nhưng mảnh thủy tinh và mắt hướng về phía Quân,tim chị lại đập thình thịch,rõ ràng là đang rất gần nhưng chẳng ai nói với ai câu nào.chị xong việc và bước ra. Quân nhìn theo và thầm trách‘Sao không chạy đến ôm anh’
Chi trở về nhà,mở từng tin nhắn ra đọc,dù nội dung giống nhau nhưng chị vẫn đọc ‘Anh nhớ em”chị đọc đi đọc lại nhiều lần.chị nhớ Quân .cảm giác của ngày xưa lại ùa về,giá như chị có thể chạy đến bên Quân và nói chị nhớ anh đến mức nào,chị yêu anh nhiều bao nhiêu. Nhưng chị không dám, chị sợ mình không thể vượt qua nỗi đau nếu phải xa Quân lần nữa,thôi thì cứ như hiện tại,gặp nhau như vậy là đủ lắm rồi. Chị lai cầm QL đưa vào tim”Anh sẽ mãi ở nơi đây’
Mỗi ngày Quân đều tìm lý do để gặp chị nhưng tuyệt nhiên không nói câu nào.hôm nay cũng vậy
-Tôi là đổ tí nước lên sàn .chị lau giúp tôi đi
-vâng
Quân muốn nhìn thật kĩ cô gái này,muốn nhìn xem trên cổ cô ấy có còn giữ lại kĩ niệm của anh không,Quân đi đến chổ chị và làm rơi sắp giấy
-Để tôi lượm cho cậu.
Quân cố nhìn nhưng không thấy.Quân thoáng buồn,chị nhặt và đưa Quân sấp tài liệu,và rồi băt chợt nhìn nhau.ánh mắt Quân buồn quá,trái tim chị dường như không thể thở nổi khi nhìn ánh mắt đó.chị thật chẳng dám nhìn lâu,chị bước nhanh ra cửa
-Ngày mai tôi về rồi,Quân nhìn theo chị và nói
Chị dừng lại và rồi bước thật nhanh.Quân ở lai mình.anh ôm đầu buồn bả
Chị vẫn chạy đến cầu thang và đứng dựa vào góc tường.chị cố cho nước mắt đừng chảy ra,nhưng sao nó vẫn chảy,thì Quân phải về thôi,nhưng sao chị buồn quá,chị thật sự muốn chạy đến và nói với Quân rằng anh đừng đi,hãy ở lại với chị.nhưng chị chẳng làm được gì hết, gặp lại rồi sẽ lại nhiêu hơn