-Con khoẻ không ? vẫn giọng nói nhẹ nhàng của ngày đầu gặp mặt.
-Da con khỏe.cô có khỏe không ạ.giọng chị run run
-Cô vẫn khỏe.con đã tìm được việc làm chưa ?
-Dạ rồi
-Cuộc sống của con thế nào
-Dạ bình thường cô ơi
-Như vậy là tốt rồi,khi nào có khó khăn gì thì con cứ nói với cô nhe
-Dạ
-Chắc con trách cô nhiều lắm phải không ?
-Dạ không đâu cô,là do con đã khiến cô buôn lòng
-Thời gian rồi sẽ giup con quên đi tất cả.hãy xem như cô đã nợ con
Chị thật muốn hỏi Quân có khỏe không,sống có tốt không,nhưng rồi đến khi cuộc nói chuyện kết thúc cả người họ không ai nhắc đến Quân
Thời gian thật sự có thể khiến mình quên được Quân sao ? chị tự hỏi.chị nắm lấy QL và thì thầm”nhớ qua” chị cười buồn,rồi nước mắt lại tuôn ra,”lại một đem mất ngủ vì nhớ anh”
………………………….
Quân ngồi trên sofa tay cầm ly rượu,mắt nhìn vào khoảng không vô định,trời đa khuya rồi,mọi người đã chìm trong giấc ngũ,Quân chìm trong cơn say,”em ngủ có ngon không ? Còn anh thì không “
Họ cứ thế mà sống trong nổi nhớ ,nổi cô đơn,có lẽ trong tim mỗi người đã lắp đầy hình bóng của đối phương,thời gian liệu có làm phai mờ hình bóng của nhau,liệu có ai đó lần nữa đi vào trái tim của họ
Một năm sau
Quân có chuyến công tác tại Cần Thơ ngày.Gia đình anh định đầu tư xây dựng khách sạn tại cần thơ.Sau khi đã tìm hiểu và làm việc nhiều nơi,Quân về đến khách sạn.Anh lang dạo bước Bến Ninh Kiều.cảnh vật nơi đây vẫn không khác xưa là mấy,lần nào đến đây trong lòng anh điều mang nhiều tâm sự.Anh nhớ đến chị,thời gian trôi nhanh quá và trái tim Anh dường như nhỏ lại,nó không đủ chổ để người khác bước vào,và vì thế anh đau,nổi đau đó không ai nhìn thấy được ,cũng không ai có thể xoa dịu niềm đau đó.
Quân ngồi nhâm nhi ly rượu,tiếng nhạc sầm sịt hình như cũng không thể làm cho tâm trạng anh tốt hơn,các đồng nghiệp và đối tác của anh họ đang quay cuồng theo tiếng nhạc,còn anh thì say sưa uống,có lẽ rượu giờ là ng ban than nhat của anh,Quân càng uống càng nhiều,và hình như rượu đã làm cho hình ảnh chị càng hiện ra càng rõ rệt.Trong tầm mắt Quân là hình ảnh chị cũng với chiếc áo mào xanh,vẫn gương mặt ,ánh mắt của ngày nào ,chị đang ngồi đó,Quân không tin vào mắt mình,có lẽ Anh đã say,Nhưng chị đây rồi,chị ngay trước mắt anh.Quân bước gần và nắm lấy tay chị
-Chị .giọng Quân nghẹn ngào
Cô gái giật mình
-Anh là ai
-Là anh
-Anh nhầm người rồi.cô gái nói lớn,tiếng nhạc dường như quá lớn Quân không thể nghe gì cả
Phia sau có người đàn ông vổ vai va nắm lấy tay Quân
-Đó là bạn gái tôi
Mọi người cũng nhìn thấy cảnh đó và vội kéo Quân ra
-Có chuyện gì vậy anh
Quân xua tay,xin lỗi,tôi nhằm người.mọi người cũng xin lỗi và đưa Quân về phòng
Quân đứng trước gương,nhìn mình trong gương “quên người thật sự khó vậy sao “anh ngồi bệch xuống đất ,Anh tự nói chuyện với chính mình ”em là ai,là ai chứ ? là ai mà bắt anh phải nhớ,” là em sao“Quân đấm tay vào tường,”sao không thể quên em,tại sao chứ”rồi nước mắt tự tuôn ra,’Lại phải khóc vì em….người đàn ông như anh”,anh cười nhạt nhẽo”sao lại yêu em như thế chứ” Và rồi anh hét lên “ANH NHỚ EM”.nước mắt cứ chảy và anh thiếp đi trong nổi nhớ da diết về Loan
Quân đang chìm trong giấc ngủ thì có tiếng chuông điện thoại
-Dạ sêp ơi dậy chưa, h chúng ta có hẹn với giám đốc khách sạn X nhe.anh nhớ chứ
-À,tôi nhớ rồi,cám ơn cậu
Đau đầu qua,Quân đưa tay lên bóp trán,bỗng tay cảm thấy đau qua,anh cũng chẳng nhớ tại sao tay lại đau thế này.Quân gọi xuống phòng tiếp tân và và ít nước đá,anh muốn chườm đá cho đở đau,(anh nghĩ vậy).Quân bước vào phòng tắm,hơn p sau phục vụ phòng đến
-Dạ tôi đem nước đá đến cho anh
Quân mở cửa và trước mắt anh ,người phụ nữ luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh
Chị ngước lên nhìn Quân,có sự gặp gỡ này sao,không phải là sự vui mừng,cảm giác này là sao? tim như nghẹn lại,không thể thốt nên lời.sau giây phút bất ngờ Quân lên tiếng
-Cảm ơn,chị để lên bàn dùm tôi
-Chị như sựt tỉnh,À vâng.Quân đây sao
-Cậu cần gì nữa không ? giọng chị run run.muốn khóc quá,là sự thật sao ?
-Không còn nữa,chị ra ngoài đi.giọng nói lạnh băng
Chị đi thật nhanh và không dám nhìn vào gương mặt Quân giây hết,chị sợ mình sẽ không đứng vững,bao nhớ nhung lại ùa về,giây phút gặp nhau không phải là vui mừng mà là nổi đau của bao nhiêu ngày dồn nén.thật sự đau quá.Chị chạy thật nhanh về phía cầu thang tay ôm lấy mặt,chị kềm nén hết sức có thể để không phải khóc lên thành tiếng,tiếng khóc của chị như nghẹn lại.là Quân,Quân của chị đây rồi,nhưng sao chị không thể chạy đến bên Quân,nổi đau đó hơn ngàn mũi kim đâm vào tim chị
Trong lòng Quân là mớ tâm trạng ngổn ngang,Anh không tin đây là sự thật
-Là em sao ? có đúng là em không ? là em thật rồi
-Sếp xong chưa,mọi người đang đợi anh kìa
Quân như bừng tỉnh,dù sao cũng gặp rồi.duyên phận nay rốt cuộc là sao đây ?
Suốt buổi làm việc Quân cố gắng lắm mới có thể xua đi hình ảnh của chị để tập trung vào công việc,Anh chỉ mong thời gian trôi qua cho cuộc hẹn mau kết thúc
Anh trở về phòng,công việc khiến Quân mệt mỏi quá.
Quân không biết giờ phải làm sao,Chị đang ở đây,những yêu thương trong lòng giờ lại dâng lên,gặp chị sao ? nói gì bây giờ ? đã năm trôi qua ,biết trong lòng chị giờ có anh không ? vẫn còn yêu anh hay đã có người khác ? tin nhắn được anh gửi đi hằng ngày nhưng chị có bao giờ trả lời đâu.chị đang nghĩ gì ? nếu chị còn yêu anh thì sao ? thì anh sẽ nắm tay chị chạy đến cầu xin mẹ lần nữa hay anh sẽ cùng chị cao chạy xa bay,hay chị sẽ lại lần nữa chạy trốn khỏi nơi đây ? ôi bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu anh.Anh thở dài.’Thà không gặp thì thôi,gặp lại sao mà nhớ thế không biết”anh lẩm bẩm.Quân suy nghĩ rồi đập vỡ cái ly trong phòng ‘không biết cách này có ổn không”Anh tự hỏi và rồi tự nói.’Anh phải làm gì đây ? Quân gọi tiếp tân nhờ người lên dọn dẹp và không quên nói yêu cầu người đó là chị.(vì anh quen với gđ ks nên việc này đối với anh thật rất dễ dàng)