Mấy ngày Quân không về chị cũng không thể ăn no,ngủ đủ,chị hầu như thức suốt đêm chỉ để đợi xem Quân có về hay không,hơn h tối chị đang thơ thẩn thì Quân bước vào,chị mừng lắm.nhưng chị vẩn ngồi đó chân không đứng lên được miệng cũng không thốt nên lời,Quân nhìn chị với ánh mắt lạnh lùng vô cảm,đôi mắt đó khiến tim chị như vở ra từng mảnh vụn,chị nhận ra rằng có lá chắn thật lớn giữa người,chị nhớ nụ cười,nhớ ánh mắt,nhớ nụ cười Quân,nụ cười đã làm trái tim chị rung động giờ có lẽ đã dành cho người khác.Quân đi thẳng lên phòng,lát sau chị lên phòng Quân
-Cậu cần gì không
-Không,sau này khi vào phòng tôi nhớ gõ cửa
-Dạ,Tôi thấy cửa không khóa
-Không khóa nên chị muốn vào là vào sao? phép lịch sự tối thiểu của con người chị không có sao ?
-Xin lổi cậu,tôi….chị buồn quá,Quân thay đổi nhanh quá lời noi của cậu ta thật lạnh lùng.nước mắt chị chảy ra
-Ra ngoài đi,sau này đừng tùy tiện vào phòng tôi
Chị bước thật nhanh ra ngoài như muốn chạy trốn khỏi ánh mắt của
Quân,ánh mắt đó,lời nói đó khiến chị không thể chiu nổi….Sau khi Chị đi khỏi Quân đấm tay thât mạnh vào tường ‘Chị ơi là chị”
Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày tồi tệ đối với chị,Quân đi làm về đến nhà không mải mai nói với với chị lời,nếu có chỉ là những lời lẽ cay đắng.anh thường gọi cho Quyên và nói chuyện thật nhẹ nhàng,thì người ta yêu nhau mà,còn chị giờ không là gì cả,chị đau khổ vô cùng
-Em hả,em đang làm gì vậy ?
……………………….
-Anh ăn cơm rồi
……………………………
-Hôm nay ann bận quá không đưa em đi chơi được,em đừng buồn anh nhe
………………..
-Ừm mai anh sẽ bù lại gấp đôi
…………………….
-Em nghỉ ngơi đi, mai gặp em nhé
Quân nói như cố tình để chị thấy họ đang quen nhau,đang rất hạnh phúc,đã nửa tháng rồi chị không thể chịu đựng được nữa,tình yêu chị dành cho Quân nhiều quá,lúc đầu chị nghĩ chỉ cần thấy Quân mỗi ngày là được nhưng không,chị không thể chịu đựng được nửa,có lẽ chị nên rời khỏi nơi này,có thể chị sẽ rất khó để quên được Quân,nhưng chị sẽ cố gắng
Quân lên phòng và chị rón rén đi theo.chị gõ cửa
-Có chuyện gì
-Tôi có chuyện muốn nói
-vào đi
Quân đang ngồi trên bàn làm việc đọc sách,chị bước vào tiến lại gần Quân
-Cậu Quân,tôi muốn xin nghĩ việc
-Tại sao
-Tôi có việc ở quê nên muốn xin nghỉ
-Việc gì
-Là việc riêng thôi
-Không được
-Tại sao
-Chẳng phải chị nói sẽ làm ở đây dù tôi cưới vợ chị vẩn làm sao.Quân trừng mắt nhìn chị,lời nói vẫn lạnh lẽo như thế
-Vâng,nhưng giờ tôi nghĩ không nên như thế nữa,tôi sẽ nghỉ
-Không được Tôi không cho phép,Quân bắt đầu lớn tiếng
-Tôi đến đây vì mẹ cậu,mẹ cậu là người thuê tôi,tôi sẽ nói với bà,chị quay lưng đi,Quân nắm thật mạnh tay chị kéo lại và quát lớn,chị chưa từng thấy Quân giận dữ như vậy
-Chị là người ở nhà tôi,do tôi quyết định,chưa được sự đồng ý của tôi không được đi đâu hết,nghe rỏ chưa,chị từng nói dù tôi cưới vợ hạnh phúc bên vợ chị vẫn ở đây,tôi sẽ cưới,còn chị phải ở đây,không được đi đâu hết
-Đau quá cậu buông tay ra,chị nói mà nước mắt cứ trào ra,tay chị đau,lòng chị còn đau hơn. Quân buông tay chị,đôi mắt u buồn, Quân bước bến bàn làm việc, đấm thật mạnh vào bàn,chị cũng đau khổ không kém
-Tôi đi mọi việc sẽ tốt hơn,cậu sống với tình yêu của cậu,tôi ở đây sẽ rất khổ sở,cậu biết mà,tôi không thể chịu đựng được nữa,Quân Quơ tay thật mạnh sách va ly trên bàn rơi xuống đất,chị sơ hải vô cùng,Quân hét lớn
-Ra ngoài đi, chị không được đi đâu hết khi chưa có sự đồng ý của tôi,chị hiểu chưa ?chị chạy ra ngoài và lên thẳng phòng mình,cả rất đau khổ
Những ngày sau đó cuộc sống của chị và Quân như địa ngục,chẳng ai nói với ai câu, cả,,ánh mắt Quân trở nên buồn bã, đôi lông mày lúc nào cũng chau lại Quân cũng không nhìn chị, sáng ra Quân đi làm trưa thì gọi nhưng chẳng nói lời nào cả,như chỉ để xem chị có nhà không,đêm thì về rất khuya, lúc nào cũng có rượu trong người,thỉnh thoảng thì mở cửa phòng xem chị đã ngủ chưa,họ đang tự đày đọa nhau,cuộc sống như vậy thật khổ sở,hôm nay cũng vậy chị đã ngồi và khóc thật nhiều,chị muốn đi,nhưng cũng muốn ở lại,h khuya Quân về,cậu không thèm nhìn đến mặt chị,dù trong lòng Quân biết rất rỏ chị đang chờ
-Cậu Quân,mai tôi qua nhà hàng tìm bà nhe
-Tùy chị,nếu chị bước ra khỏi ngôi nhà này thì đừng bao giờ hối hận, cả đời tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị
Quân đi thẳng lên phòng,Giọng nói Quân thật nhẹ,không cáu gắt như thường ngày nhưng sao nghe như ai cào ai xé lòng chị,
Chị muốn đi thật xa, muốn rủ bỏ tất cả nhưng đau buồn nơi đây nhưng chị không thể làm được chị sợ không gặp Quân,chị sợ cả đời này anh sẽ oán hận chị,nghe mâu thuẫn quá nhưng bởi chị là người nhu nhược,chị muốn đi để quên Quân nhưng chị cũng sợ khi chị đi rồi Quân sẽ thật sự quên chị, hôm hơn h rồi chị tắt đèn nhưng vẫn thể ngủ được vì chưa thấy Quân về.đang nằm thao thức bỗng phòng có tiếng mở cửa, chị biết là Quân,mùi rượu lan khắp phòng chị,Quân tiến đến bên chị,nắm chặt tay chị,nước mắt chị rơi trên gối,Quân tiến lại gần cửa sổ và ngồi đó cho đến tận sáng