Khi Lê Hoan tỉnh lại thì đêm đã khuya.
Mở mắt ra, trước mắt là một mảng trắng xoá, thất thần vài giây, cô mới phát hiện là mình đang ở bệnh viện.
Nghiêng mắt, cô nhìn thấy kim tiêm trên mu bàn tay.
Rồi sau đó...
Là sườn mặt quen thuộc của một người, cho dù là một bên mặt, cô vẫn liếc mắt một cái là nhận ra.
Phó Tây Cố.
Hình như anh rất mệt, cái cằm kia còn mơ hồ lộ ra gốc râu xanh xanh.
Vậy là không phải ảo giác của cô, cô thấy anh là sự thật.
Cong nhẹ khóe môi, Lê Hoan thu hồi ánh mắt.
Khoảnh khắc nhận ra động tĩnh mà mở mắt, Phó Tây Cố thấy được chính là hình ảnh ấy của Lê Hoan.
Trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng trở về chỗ cũ, vui mừng dâng lên, anh kích động, nhanh chóng đứng dậy.
"Hoan Hoan! Em đã tỉnh rồi sao?" Anh xoay người ghé sát vào, vội vàng hỏi, "Có không thoải mái ở đâu hay không? Hả? Anh giúp em gọi bác sĩ được không?"
Anh nói xong thì muốn rung chuông.
"Phó Tây Cố."
Âm thanh khàn khàn cắt ngang anh.
"Hoan Hoan?"
Lê Hoan giãy dụa muốn ngồi dậy.
Phó Tây Cố nhanh tay cản cô lại: "Hoan Hoan, đừng nhúc nhích, anh đỡ em. Không được, từ từ đã, để anh điều chỉnh đầu giường trước đã."
Anh nói xong nhanh chóng chạy đến cuối giường điều chỉnh đầu giường, khi đạt đến độ cao vừa phải thì anh mới dừng tay, vội vội vàng vàng chạy lại.
"Hoan..."
Lê Hoan né tránh.
"Đừng động vào tôi."
Tay Phó Tây Cố thoáng cứng lại giữa không trung.
"Hoan Hoan? Em làm sao vậy?" Anh khó hiểu nhíu mày, tiếng nói cũng khàn hẳn đi.
Lê Hoan không trả lời, cô cố gắng ngồi thẳng, lúc sau mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Phó Tây Cố, lãnh đạm mở miệng: "Phó Tây Cố, làm phiền anh ra ngoài đi."
"Hoan Hoan..."
"Từ nay về sau, xin anh đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa." Từng chữ một, không chữ nào có tình cảm, lạnh lùng, nổi bật trong đó là cường thế không thể xen vào.
Trái tim đột nhiên nhảy mạnh, Phó Tây Cố liếm liếm khóe môi không biết khô khốc từ lúc nào, rũ mắt nhìn cô thật sâu, hiếm khi khẩn trương hỏi: "Hoan Hoan, có phải anh làm cho em tức giận hay không?"
Dứt lời, anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
"Bởi vì anh đi không tạm biệt sao? Không gọi điện cho em sao? Đó là bởi vì..."
"Có liên quan gì với tôi chứ?"
Lời nói bị cắt đứt.
Trong ánh mắt người trước mặt, ngoại trừ lãnh đạm ra thì không còn điều gì khác.
Phó Tây Cố đột nhiên cảm giác được sự nóng nảy khó tả đang bừng lên, anh cố nén, cố gắng nhẹ giọng dụ dỗ như lúc trước: "Hoan Hoan, rõ ràng em biết là anh đang theo đuổi em mà, tại sao lại không liên quan đến em chứ?"
Anh giải thích: "Đêm hôm đó anh đột ngột nhận được cuộc điện thoại cầu cứu, lúc đó mới đi không tạm biệt. Anh muốn nói một tiếng với em, nhưng khi đó trễ quá rồi, anh không muốn quấy rầy em, sau đó ở trên máy bay suốt, điện thoại tắt máy..."
Lời nói còn dư lại, không biết vì sao, nhìn ánh mắt của cô lại thốt không nên lời.
"Hoan Hoan..."
Lê Hoan thế mà lại nở nụ cười.
Khuôn mặt không có huyết sắc lộ ra nụ cười quyến rũ, cô nhẹ nhàng hỏi, là suy đoán, nhưng lại càng giống khẳng định hơn: "Ra nước ngoài?"
"Phải."
"Vì Hạ Manh Manh?"
Phó Tây Cố chau mày, biết cô đã hiểu lầm, vì vậy vội vàng giải thích: "Là vì..."
"Bởi vì sao không liên quan tới tôi, tôi không muốn nghe, cũng không cần phải nói cho tôi biết," Lê Hoan không khách khí chút nào cắt ngang lời anh, "Đó là việc giữa các anh, không cần nói rõ với tôi."
Lần đầu tiên, Phó Tây Cố cảm thấy bất lực sâu sắc.
"Hoan Hoan, nhưng anh muốn nói với em, bởi vì cô ấy sinh non nguy hiểm, Trình Khải đi công tác lại liên lạc không được, cô ấy không có cách nào mới gọi cho anh. Anh chỉ là giúp Trình Khải chăm sóc cô ấy, cô ấy bình an sinh xong anh sẽ trở về. Hoan Hoan, đó là hai mạng người, cô ấy không chỉ là vị hôn thê của Trình Khải mà còn là bạn của anh, anh không thể không lo." Anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, tiếng nói càng ngày càng thấp.
Vẻ mặt Lê Hoan vẫn như cũ: "Thật không?"
"Thật."
"Trên danh nghĩa cô ấy là vị hôn thê của Trình Khải, nhưng trong lòng thì sao?" Thấy anh còn muốn nói gì nữa, Lê Hoan trực tiếp nói ra những lời còn lại, "Anh và cô ấy ở gần nhau lắm sao? Cô ấy ở Nam Thành sao? Một cuộc điện thoại là anh có thể lập tức xuất hiện? Anh có thể lập tức lo hết được mọi thứ à?"
Cô phân tích một cách lạnh lùng: "Anh có thể nói anh tuyệt đối không có tình cảm không nên có với cô ấy, nhưng anh có thể đảm bảo cô ấy đối với anh... Giống như cuộc điện thoại này có ý nghĩa gì đối với cô ấy? Ỷ lại?"
"Hoan Hoan!" Sắc mặt Phó Tây Cố xấu hẳn đi.
"Được, như anh mong muốn, không nhắc tới nữa, việc này cứ giải thích như vậy là được rồi," Lê Hoan cong môi, cười nhẹ nhàng như là không để tâm tới, "Như vậy, Phó Tây Cố, bây giờ tôi hỏi anh một câu, anh không được nói dối với tôi, được không?"
Phó Tây Cố có dự cảm không tốt.
Nhếch môi, anh không lên tiếng.
Nhưng Lê Hoan cũng không muốn lãng phí thời gian, cô trực tiếp nói: "Không muốn trả lời cũng được, bây giờ anh có thể rời đi, biến mất trước mặt tôi, hoàn toàn biến mất."
Bốn mắt nhìn nhau.
Đáy mắt cô là dứt khoát.
Phó Tây Cố cuối cùng vẫn thỏa hiệp, cho dù anh có dự cảm là bất kể anh có trả lời hay không thì cô vẫn sẽ đuổi anh đi, giọng nói khàn khàn, anh mở miệng nói: "Được, em hỏi đi."
Thế nhưng Lê Hoan không lập tức tiếp tục, mà lại hứng thú nhìn anh vài giây.
Dự cảm không tốt càng trở nên mãnh liệt, Phó Tây Cố liếm liếm môi, trong lòng khẩn trương: "Hoan Hoan?"
Lê Hoan nhẹ nhàng "xuỵt~~" một tiếng.
"Phó Tây Cố," Cô nhìn anh, giọng nói ba phần lạnh lùng bảy phần không quan tâm, "Ninh Xuyên, Giang Hàng, đều là bạn tốt của anh đúng không?"
Khi hai cái tên Ninh Xuyên Giang Hàng chui vào trong tai, dự cảm không tốt lúc nãy của Phó Tây Cố trong nháy mắt đạt đến cực điểm, thậm chí sắc mặt anh còn khẽ biến.
Anh nóng lòng giải thích: "Hoan Hoan..."
Lê Hoan nghiêm túc nói: "Anh chỉ cần trả lời tôi, phải, hay là không phải."
Yết hầu chuyển động, Phó Tây Cố nhìn cô thật sâu, cuối cùng, anh vẫn khó khăn gật đầu: "Phải."
Việc này anh không thể nói dối, dù sao thì quan hệ bày ra rành rành ở đó cơ mà.
Lê Hoan nở nụ cười, mở miệng, cô nói từng chữ rất nhẹ, rất nhạt: "Bạn anh nói, anh và bọn họ đánh cược trong vòng một tháng sẽ theo đuổi một cô gái, mà cô gái kia, chính là tôi, thật không?"
Quả nhiên.
Phó Tây Cố chỉ cảm thấy đau đầu, lòng thì buồn bực.
"Hoan..."
"Anh chỉ cần trả lời tôi, có chuyện này hay không, có tồn tại việc đánh cược này hay không, việc khác tạm thời không bàn đến."
Việc khác làm sao có thể tạm thời không bàn đến? Không giải thích rõ ràng, theo tính tình của cô và tình huống bây giờ, anh đừng nghĩ đến việc gần cô thêm chút nữa.
"Chuyện này không phải như em nghĩ đâu, đêm hôm đó anh nói là..."
"Phó Tây Cố," Lê Hoan nhẹ nhàng cười với anh, "Cho dù đêm hôm đó anh nói cái gì, với tôi mà nói cũng không quan trọng, bởi vì từ nay về sau, tôi không muốn phải nhìn thấy anh nữa, liếc mắt cũng không muốn."
"Phó Tây Cố, tôi không muốn chơi đùa với anh, không thú vị chút nào," Chỉ tay vào cửa ra vào, cô giương môi, "Bây giờ xin mời anh đi ra ngoài, tôi không thoải mái, cần nghỉ ngơi, hiểu không?"
Nói xong, cô xoay người muốn nằm xuống giường.
Một giây sau, tay cô bị nắm chặt lấy.
~~~~~~hết chương ~~~~~~