Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

chương 28: lê hoan, anh thua trên người em rồi.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hoan Hoan, em đang tức giận đúng không? Tức giận là vì để ý, em ghen, đúng không?" Phó Tây Cố nhìn chằm chằm không hề chớp mắt vào mái tóc của cô, hỏi một cách khẩn trương và bất an.

Lê Hoan lại nhìn vào nơi bị tay anh cầm lấy.

Ngước mắt, cô cười yếu ớt.

"Phó Tây Cố," Tiếng nói của cô dịu dàng, ánh mắt cũng vậy, đủ để cho người ta sinh ra ảo giác khác, "Anh quá tự tin rồi."

"Hoan Hoan..."

"Nếu như tôi trả lời là phải," Không nhanh không chậm cắt ngang anh, Lê Hoan giương môi, "Có nghĩa là anh đã đánh cược thắng phải không? Đến bây giờ vẫn còn bày mưu với tôi? Hả?"

Phó Tây Cố nghe xong thì lập tức ảo não.

"Anh không phải có ý này," Anh vội vàng giải thích, nhấn mạnh, "Anh chỉ là..."

Nhưng Lê Hoan không cho anh có cơ hội nói xong.

"Xin lỗi, xem ra là phải phá hư danh hiệu không có cô gái nào mà không theo đuổi được của Phó nhị công tử anh rồi. Từ đầu đến cuối, tôi không có ý với anh. Ghen sao? Càng không có khả năng. Lê Hoan tôi tuy tính tình tốt nhưng không phải là không có giới hạn."

"Phó Tây Cố," Ngẩng mặt lên, cô nhẹ nhàng cười, gằn từng chữ một, "Hỏi đến việc kia, chẳng qua là tôi ghét bị lấy ra làm tiền đặt cược. Với lại, thật ra tôi là người rất nhỏ nhen, đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho người lừa gạt tôi."

"Bây giờ xin anh biến đi, nhanh chóng biến mất ở trước mặt tôi, hiểu chứ?" Dời mắt, cô thuận tiện nhắc nhở, "Không buông tay là muốn bóp gãy tay tôi phải không? Phó nhị công tử, tay tôi rất đau."

Vừa nghe đến chữ đau, Phó Tây Cố lập tức thả lỏng tay ra.

"Hoan Hoan, xin lỗi em." Tiếng nói phát ra trầm đến cực hạn, mỗi chữ đều ảo não và bất an vô cùng.

Lê Hoan không nói, chỉ là khẽ nhếch cằm về phía cửa, ý tứ rất rõ ràng.

Lòng buồn bực, Phó Tây Cố không nhúc nhích.

"Lê Hoan," Anh khàn giọng, nghiêm túc gọi tên cô, "Cho dù em muốn phán anh tử hình thì có phải cũng nên cho anh một cơ hội để giải thích hay không? Nếu không thì không phải không công bằng với anh sao? Nếu như em không nghe, hôm nay có làm sao anh cũng sẽ không đi."

Lê Hoan cười khẽ, nhưng đáy mắt lại không có chút vui vẻ nào.

"Cần phải như vậy sao?"

Cô nhìn anh.

Một nỗi hờn giận dâng lên mạnh mẽ trong lòng ngực, Phó Tây Cố cưỡng ép đè xuống, thở dài, nhìn cô nói: "Đánh cược đúng là có thật, nhưng nội dung đánh cược không phải như em nghĩ đâu. Đêm đó bọn Ninh Xuyên cười anh muốn theo đuổi con gái, không tin là anh nghiêm túc, nguyên một đám hô hào nói anh trong vòng chưa tới một tháng sẽ... sẽ có niềm vui khác."

Nói những lời này ở trước mặt cô đúng thật là xấu hổ, anh rất ảo não, càng hận thanh danh không tốt đẹp gì của mình lúc trước, nhưng anh biết rõ, bây giờ không phải là lúc ảo não.

"Bọn họ chơi nhưng anh không chơi," Từ đầu đến cuối, tầm mắt của anh đều vẫn luôn dừng trên mặt Lê Hoan, "Cho nên anh nói bọn họ chuẩn bị bao lì xì hết đi. Lê Hoan, anh không chỉ muốn theo đuổi em, càng không phải là vui đùa một chút, mà là muốn cưới em về nhà, anh rất nghiêm túc."

"Đêm đó Thẩm Mộ cũng ở đó, trừ cậu ấy đoán được ra thì bọn Ninh Xuyên đều không biết cô gái anh theo đuổi là ai. Nếu như em không tin lời nói của anh thì bây giờ anh có thể gọi điện thoại cho Thẩm Mộ trước mặt em, cậu ấy có thể làm chứng tình huống đêm đó rốt cuộc là như thế nào."

Nhưng nói nhiều như vậy, vẻ mặt của người trước mắt vẫn không thay đổi, bình tĩnh giống như đang nghe một việc không liên quan đến mình vậy.

Phó Tây Cố buồn bực vô cùng, nhưng mà lại không có chỗ để phát tiết.

Nhẫn nhịn, anh dứt khoát mượn cơ hội này nói rõ ràng: "Như thế này, lúc đầu anh chú ý tới em là bởi vì vụ việc Phó Khanh Khanh bị thương, lại biết rằng em chơi đua xe, cảm thấy em rất thú vị. Đúng, vùa thấy đã yêu phần lớn là thấy sắc nảy lòng tham, nhưng càng đến gần, Lê Hoan, càng ngày anh càng thích em, anh xác định rõ ràng vị trí của em trong lòng anh."

"Anh thích em chơi đua xe hết mình như đêm đó, thích em bên ngoài dịu dàng nhưng bên trong quật cường. Anh thích nhìn em cười, cũng đau lòng khi thấy em bất lực nhưng lại không muốn người khác thấy. Anh không phải chỉ thích gương mặt của em."

"Ngoài việc đánh cược kia, anh không còn việc gì lừa gạt em cả, em thật sự là cô gái đầu tiên làm anh rung động, cũng là cô gái đầu tiên khiến anh chân thành và nỗ lực theo đuổi, anh muốn mãi mãi nắm tay cô gái này."

"Lê Hoan, anh thua ở trên người em rồi."

Dứt lời, không khí dường như cũng trở nên yên tĩnh đi. Ngoại trừ tiếng thở hổn hển của anh ra thì hình như không còn cái gì khác, người trước mặt vẫn mang dáng vẻ thờ ơ.

Phó Tây Cố dĩ nhiên là khẩn trương không tưởng tượng được, giống như là có thanh đao treo ở trên đầu mãi mà không chém, càng làm cho anh bất an.

Đầu lưỡi chống dưới sau răng cấm, cúi người, anh chuẩn bị nói thêm gì nữa.

"Nói xong rồi chứ?" Lê Hoan mỉm cười với anh.

Phó Tây Cố nhìn cô cười là biết rõ cô không tin.

"Hoan Hoan..."

"Nói xong rồi thì đi đi."

Làm sao mà Phó Tây Cố chịu?

"Anh không đi!" Anh dứt khoát trở nên vô lại, "Hoan Hoan, để cho anh ở lại được không?"

Lê Hoan cong môi: "Phó Tây Cố, như vậy không có vui."

Yết hầu Phó Tây Cố chuyển động: "Anh..."

"Có biến đi hay không?" Lập tức thu lại tất cả dáng vẻ tươi cười, Lê Hoan lạnh lùng nhìn về phía anh.

Lời nói dư lại bỗng chốc bị ngăn ở cổ họng.

"Phó nhị công tử, tôi khuyên anh nhanh chóng đi đi." Lúc này cửa bị đẩy ra, Tần Vãn và Cố Cảnh Thâm xuất hiện, "Dù sao thì Hoan nhi cũng vừa mới tỉnh, cậu ấy là người bệnh, anh muốn chọc tức để cho cậu ấy không khỏi bệnh luôn phải không?"

Phó Tây Cố giật giật môi: "Đương nhiên..."

Tần Vãn cười: "Vậy thì đi trước đi..," Ánh mắt liếc qua Lê Hoan, cô cố ý nói, "Đừng nói là người yêu, cho dù là bạn bè, lúc đang giận thì ai mà không ăn nói ngoan cố. Ai ai ai, tranh thủ thời gian đi nhanh đi, đừng ở lại đây chọc giận Lê Hoan nhà tôi."

Thừa dịp Lê Hoan không nhìn nơi này, cô còn nháy mắt cực kì nhanh với Phó Tây Cố.

Phó Tây Cố không muốn đi, ba ngày không gặp, không ai biết anh nhớ cô bao nhiêu. Nhưng đồng thời anh cũng biết rõ Tần Vãn nói rất đúng, hơn nữa bây giờ Lê Hoan đang bài xích anh.

Cuối cùng, anh thỏa hiệp.

"Hoan Hoan, ngày mai anh lại đến thăm em nhé." Anh rũ mắt nhìn cô, thấp giọng nói.

Không biết tại sao Lê Hoan lại làm như không nghe thấy, cũng không liếc anh một cái.

Cảm giác chua xót dâng trào mãnh liệt, anh cố gắng nhịn xuống.

"Hoan Hoan, anh đi trước đây, nghỉ ngơi thật tốt nhé." Lưu luyến không rời mà nhìn cô một cái cuối cùng, anh bất đắc dĩ rời đi.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Vẻ mặt Lê Hoan vẫn thản nhiên, chỉ là trong lòng giống như bị kim châm vậy, có chút đau.

Nhưng cô nghĩ, cũng chỉ là có chút mà thôi.

Không có chuyện gì đâu.

Thình lình nhận được điện thoại của Phó Tây Cố, lại là lần đầu tiên nghe được anh tức giận văng tục, Thẩm Mộ sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại.

"Chỗ cũ hả..., bọn Ninh Xuyên đang ở đó, sao..."

"Tút tút tút..." Âm thanh dập máy truyền vào trong tai.

Thẩm Mộ: "..."

Việc gì đang xảy ra vậy?

Giang Hàng nhìn thấy dáng vẻ như chết lặng của anh ta, nở nụ cười: "Chậc, làm sao vậy Thẩm Mộ, thất thần cái gì vậy...? Điện thoại của ai đó? Không phải là bạn gái gọi đến kiểm tra đấy chứ? Không thể nào, cậu..."

"Cút cút cút," Thẩm Mộ đạp tới một đạp, "Ai đâu mà kiểm tra, là Phó nhị, hỏi tớ ở đâu, tớ cảm thấy cậu ấy làm sao ấy. Cậu xem, tớ vừa nói xong là cậu ấy ngắt máy liền."

Ninh Xuyên vừa chơi xong một ván bài, nghe được tên của Phó Tây Cố, nhíu mày, bắt đầu nhiều chuyện: "Thẩm Mộ, cậu thân với Phó nhị nhất, cậu biết cậu ấy thích cô gái nào đúng không? Nhanh nhanh nói cho chúng tớ biết đi."

Giang Hàng cũng nhiệt tình theo: "Đúng rồi, nói đi, để cho tớ biết mà theo đuổi cô gái kia, hớt tay trên của cậu ấy."

Thẩm Mộ cười lạnh: "A."

"Cậu cười cái gì?"

Thẩm Mộ tuyệt không khách khí mà trào phúng: "Cười cậu ngu ngốc."

Giang Hàng: "..."

"Mẹ nó!" Anh ta tức giận "Thẩm Mộ, cậu nói cái gì, tớ mà ngu ngốc sao? Rõ ràng tớ thông minh như vậy, phong lưu phóng khoáng, cô gái nào mà tớ theo đuổi không được chứ?"

Đáp lại anh ta là ánh mắt ghét bỏ trắng trợn của Thẩm Mộ.

Giang Hàng cười mắng, không chút khách khí mà ra chiêu độc: "Tớ có thể trừ khử cậu đó Thẩm Mộ, dám xem thường tớ, có tin tớ gọi điện thoại cho Phó Khanh Khanh tới hay không? Nghe nói gần đây cô ấy tìm không ra cậu?"

Thẩm Mộ: "..."

"Cậu dám!"

"Tại sao tớ lại không dám?" Giang Hàng đắc ý nhướng mày, "Xem đây, tớ sẽ gọi cho Phó Khanh Khanh."

Thẩm Mộ tất nhiên là nhào tới ngăn cản, thế nên anh không phát hiện vẻ mặt Ninh Xuyên xấu xa cầm điện thoại nhắn tin Wechat.

"Phó Khanh Khanh, nửa giờ nữa cô đến đi, tới chơi với Thẩm Mộ của cô một chút." Ninh Xuyên vui vẻ nhắn tin Wechat.

Thẩm Mộ: "..."

"Con mẹ nó cậu..." Anh ta thiếu chút nữa là văng tục.

Ninh Xuyên nhướng mày: "Nếu muốn cô ấy không đến, tớ có cách, chỉ cần cậu nói cho chúng tớ biết cô gái Phó nhị theo đuổi là ai. Đừng nói không cho Phó Khanh Khanh tới đây hôm nay, tớ cam đoan từ ngày mai trở đi cô ấy không bao giờ... quấn quít lấy cậu nữa."

Thẩm Mộ giật giật cà-vạt, liếc anh ta: "Cậu cho rằng tớ sẽ tin sao?"

Ninh Xuyên cười: "Chậc, vậy thì chờ đi, nửa giờ sau Phó Khanh Khanh sẽ tới, cậu cũng đừng trốn, Phó nhị không phải muốn tới sao? Thẩm Mộ, cậu còn có tối đa hai mươi phút để suy nghĩ, muốn bị Phó Khanh Khanh quấn quít lấy, hay là nói cho chúng tớ biết cô gái Phó nhị theo đuổi là ai."

Ninh Xuyên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, giả vờ giả vịt trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Nói nhăng nói cuội gì đấy? Sao có thể gọi quấn quít, người Phó Khanh Khanh thích chính là Thẩm Mộ của chúng ta mà..., không phải cậu ấy là không lấy. Thật tốt mà, có cô gái một lòng với mình như vậy, ai biết Thẩm Mộ có thích thú hay không?"

Thẩm Mộ: "..."

Mẹ nó chứ thích thú!

Thẩm Mộ bực bội lấy điếu thuốc với bậc lửa.

Giang Hàng khoác tay lên vai anh, thừa cơ nói tiếp: "Thẩm Mộ cậu nói quá, Phó nhị là dạng người gì ai mà không biết? Đổi bạn gái nhanh như vậy, chắc chắn cậu ấy không phải nghiêm túc, nói nhanh, cô gái cậu ấy gây họa lần này là ai? Chúng tớ sẽ tốt bụng cứu vớt cô ây."

Thẩm Mộ mặc kệ bọn họ, trực tiếp đẩy tay Giang Hàng ra: "Cách tớ xa một chút."

Ninh Xuyên cùng Giang Hàng liếc nhìn nhau.

"Tớ nói..." Ninh Xuyên đang muốn nói chuyện, cửa phòng bao bỗng nhiên bị đẩy ra.

"Ơ, Cao đại tiểu thư đã đến?" Có người kêu lên.

Ninh Xuyên vừa quay đầu, khuôn mặt cao ngạo ương ngạnh của Cao Địch lọt vào mắt.

Anh nhướng mày: "Sao cậu lại tới đây? Phó nhị cũng không ở đây..."

Cao Địch trừng mắt, ngồi xuống đối diện Thẩm Mộ, rót cho mình một ly rượu, nhàn nhã nhấp một ngụm, lúc này mới cười như không cười mà nói: "Tớ đến xem trò hay đây này."

Ninh Xuyên nhíu mày, khó hiểu: "Trò hay gì ở đây?"

Cao Địch lại không nói nữa.

Khoảng chừng qua mười phút, cô liếc mắt nhìn đồng hồ, cong môi, ý bảo bọn họ nhìn về phía cửa ra vào.

"Đến rồi."

~~~~~~hết chương ~~~~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio