Trái tim Lê Hoan nhảy lên, một suy nghĩ đúng lúc nảy ra.
Cô cầm lấy điện thoại.
Quả nhiên.
Là ảnh cô được Phó Tây Cố đỡ ở sân bay, may là nhìn vào thì chỉ thấy là giúp đỡ bình thường mà thôi, không có gì mờ ám cả.
Người đăng lên là một blogger mỹ thực cũng khá nổi tiếng, hôm nay người này bị fan hâm mộ đón máy bay chen lấn đến mức không nhúc nhích được ở sân bay, sau đó thì thấy được hai người khá nổi tiếng hai ngày nay, Lê Hoan và Phó nhị thiếu, thấy Lê Hoan chuẩn bị ngã sấp xuống thì Phó nhị thiếu nhanh tay đỡ cô, dường như hai người còn nói gì đó.
Blogger cũng nói rằng mình không có ý tứ gì khác, chỉ cảm thấy Phó nhị thiếu rất ga lăng, cộng thêm mình là một người nhan khống nên bị si mê bởi nhan sắc của hai người họ thôi.
Cuối cùng cô ấy còn cười ha hả nói đùa một câu, hai người đều có giá trị nhan sắc quá đỉnh, không biết một nửa kia của họ có áp lực không nữa.
Một nửa kia…
Lê Hoan nhìn thấy cái từ này, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ một chút.
Mím môi, cô tò mò mở bình luận phía dưới——
“Ha ha ha, thì ra không phải chỉ có mình mị! Mị cũng si mê nhan sắc của hai người này! Mị còn nghĩ rằng với nhan sắc của mình thì hai người nên yêu nhau luôn đi… A… A… A… A…! Tiếc là Phó nhị thiếu có bạn gái rồi.”
“Awwwww, chồng tui ga lăng đẹp trai ghê má ôiiii, hôm nay lại là một ngày điên cuồng rung động vì chồng nữa rồiii.”
“Ồ, không nói những thứ khác, chỉ riêng nhan sắc của chị Lê Hoan là có thể ăn đứt rồi, chị ấy để mặt mộc phải không? Chỉ cần biểu hiện của chị ấy ở chương trình tạp kĩ và cái mặt mộc này, tuyên bố thành fan!”
“Không xong rồi, đây chính là cảm giác rung động! Giá trị nhan sắc thần tiên gì vậy chứ!”
“Phó nhị thiếu cười ngọt làm sao, đẹp trai làm sao! Đừng cản mị! Mị muốn trở thành fan couple của họ, mị chẳng quan tâm nên nửa kia khỉ gió gì cả đâu!”
“…”
Lê Hoan càng xem càng xấu hổ, quyết định không xem nữa, nhét thẳng điện thoại vào tay Tiểu Thang.
Tấn ca ở bên cạnh lại nói chuyện với hàm ý sâu xa: “Phó nhị thiếu và chị gái Lê Hoan xứng đôi quá trời, yêu nhau điiii, mị muốn ở thành fan couple não tàn của họ, sau này họ sinh con thì giá trị nhan sắc lại càng đỉnh nữa.”
Lê Hoan: “…”
“Phụt” một tiếng, Tiểu Thang cười ra tiếng.
Tấn ca lập tức cũng không nhịn được nữa, cười vui vẻ mà cũng vô cùng sâu xa.
“Hai người cứ cười đi.” Lê Hoan trừng hai người, vượt qua họ bước lên xe.
Tấn ca đuổi theo, cười nói: “Yên tâm đi, độ hot của các em sẽ giảm nhanh thôi, không cần lo lắng sẽ bị công khai đâu, có Phó nhị thiếu ở đây thì chắc chắn cậu ấy sẽ che chở cho em.”
Lê Hoan lại trừng anh, cố ý hỏi: “Cho nên ý của anh là, với tư cách là người đại diện của em, anh không che chở cho em sao?”
Tấn ca nghiêm túc: “Sao mà vậy được? Anh chỉ muốn cho đối tượng theo đuổi em một cơ hội thể hiện thôi mà, anh là người rất có ý tứ đấy nhé.”
“A.”
Lê Hoan quyết định trợn trắng mắt với anh.
Tấn ca sau khi ngồi lên xe lại còn nói: “Nhưng mà nói thật, nếu như bây giờ các em tạm thời không có ý định công khai, tốt nhất vẫn nên ít xuất hiện cùng nhau một chút. Anh nhận được tin là không ít paparazzi đang tìm kiếm thông tin của bạn gái Phó nhị thiếu, em cẩn thận chút.”
“Vâng, em biết.” Lê Hoan gật đầu.
Vừa nghiêm túc không bao lâu thì Tấn ca lại bắt đầu trêu chọc: “Hoan nhi, nói cho anh…”
“Ô…Ô…Ô…N…G——”
Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang lời anh.
Lê Hoan không hiểu sao lại có dự cảm đây là điện thoại của Phó Tây Cố.
Lấy ra nhìn, quả nhiên là vậy.
Tấn ca thoáng nhìn, hỏi rất là đứng đắn: “Cần tụi anh xuống xe nhường không gian lại cho em không? Tụi anh rất có ý thức đấy nhé.”
Quả thật Lê Hoan không muốn để ý đến anh.
Cô nhận máy ngay trước mặt anh.
“A lô.”
“Em vẫn đang bận à?”
Vẫn là giọng nói khàn khàn quen thuộc, mặc dù không nhìn thấy nhưng Lê Hoan vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bây giờ của anh, tất nhiên là khóe môi đang chứa ý cười.
Kìm lòng không được, cô cũng cong môi: “Mới ở tòa soạn ra, chuẩn bị đến nơi khác. Anh gọi cho em có việc à?”
“Ừ.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Nhớ em, khoảng chừng nào thì em xong việc vậy?”
Trái tim nhảy lên.
Đáy mắt hiện lên vui vẻ, lúc trả lời lại anh, khóe môi Lê Hoan khẽ nhếch lên, giọng nói mang theo chút ngạo kiều: “Cũng không rõ nữa.”
Đầu dây bên kia không nói chuyện vài giây.
“Được.”
Giọng đáp lại mang theo sự cưng chiều bất đắc dĩ.
“Vậy em cứ làm việc đi, lúc xong việc thì gọi cho anh, anh ở nhà chờ em.”
“…Được ạ.”
Phó Tây Cố không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò vài câu là nhớ ăn cơm với đừng làm việc quá sức rồi hai người cúp máy.
Ngẩng đầu, chỉ thấy Tấn ca và Tiểu Thang nhìn mình bằng đôi mắt đầy thâm ý, sau đó nhướng máy với cô rồi điềm nhiên dời mắt như không có gì xảy ra.
Lê Hoan: “…”
Hai người này…
Cô bật cười.
Bụng ngón tay vuốt ve màn hình, không hiểu sao Lê Hoan lại có chút mong đợi, mà khi chờ mong qua đi thì cô mới bất giác nhớ ra rằng lúc cô mới đến Cảng Thành, bởi vì thấy tin nhắn của anh quá phiền nên cô đã kéo số điện thoại và tin nhắn của anh vào danh sách đen rồi.
Vậy bây giờ anh gọi điện cho cô bằng cách nào?
Mãi đến khi xong việc rồi trở về nhà trọ, Lê Hoan mới nhớ tới yêu cầu của Phó Tây Cố, bấm điện thoại gọi cho anh nhưng lại không được.
Cô hoài nghi.
Chờ đến khi vào nhà, mở đèn lên, cô đã lập tức thấy được cơm và thức ăn ở trên bàn.
Cô đi tới, mở ra.
Tất cả đều là món cô thích ăn.
Bên cạnh còn có tờ giấy——
“Vốn định hôn một cái rồi mới đi, nhưng đã trễ chuyến bay mất rồi, công ty bên kia có việc, anh phải về, xử lí xong thì anh sẽ quay lại. Nhớ là em thiếu anh một nụ hôn đấy, nhớ em. Nếu như thức ăn nguội rồi thì phải nhớ hâm lên đấy.”
Kí tên rất phóng khoáng: Yêu em, Phó Tây Cố.
Lê Hoan cong môi, im lặng cười.
Ai thiếu anh nụ hôn chứ.
Không biết xấu hổ.
Cất tờ giấy đi, cô bưng thức ăn tới lò vi sóng hâm lại, rồi ngồi trên ghế ăn một mình, mặc dù chỉ ăn một mình nhưng cô vẫn có cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lê Hoan chưa có ngày nào rảnh cả.
Quay chụp cho tạp chí, cho đại ngôn, mấy cái thông cáo, hầu như ngày nào đều là đi sớm về trễ.
Mới rảnh thở một hơi thì đạo diễn bộ phim truyền hình dân quốc lần trước lại gọi cho cô, nói là mời cô cứu trận. Một bộ phim của bạn cũ xảy ra chút vấn đề, không tìm ra một nam một nữ phù hợp nên ông đã giới thiệu cô.
Cho dù bộ phim dân quốc đó đã đóng máy một khoảng thời gian rồi nhưng Lê Hoan vẫn nhớ sự bồi dưỡng của đạo diễn với mình, nghe vậy thì lập tức đồng ý.
Vì vậy cô đi cứu trận.
Vậy mà không ngờ rằng, cô lại gặp Hạ Cảnh ở đó, cậu ta cũng tới cứu trận.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại kể từ bộ phim thanh xuân vườn trường đó. Tuy không gặp rất lâu rồi nhưng cũng may vẫn còn ăn ý, hai người cũng có kĩ thuật diễn nên chỉ tập qua một lần là tiến hành quay luôn.
Đạo diễn rất là hài lòng, vừa khéo hôm đó lại có truyền thông đến phỏng vấn, ông lập tức khen cô và Hạ Cảnh, sau đó cảm ơn họ vì đã cứu trận.
Sau khi phỏng vấn xong thì lại tiếp tục quay.
Cũng trong hôm đó Lê Hoan xong việc thì mới nghe Tiểu Thang bảo là đoàn phim đang trên hot search, có nhiều hot search, có cái thể hiện sự chờ mong với bộ phim, cũng có cái bàn tán về những lời đồn của hai diễn viên trước đó, còn thừa một cái là Hạ Cảnh và cô.
Bộ phim vườn trường cũng nhân dịp hot search này tung ra hậu trường của phim, fan Hạ Cảnh nhanh chóng chia sẻ, độ hot cũng lên tận top , bây giờ có rất nhiều người đang tỏ vẻ chờ mong bộ phim này.
Sau đó, có một dân mạng bảo rằng nhan sắc của Lê Hoan và Hạ Cảnh lại càng hợp nhau, càng có cảm giác couple hơn.
Hậu quả của lời này khi dính đến lưu lượng tiểu sinh như Hạ Cảnh là như thế nào, Tấn ca cực kỳ rõ ràng. Vì vậy thừa dịp chưa ai chú ý lắm thì ép xuống, đảm bảo Lê Hoan không bị oanh tạc.
Lê Hoan tin tưởng năng lực xử lí những vấn đề như vậy của Tấn ca nên sau khi biết cũng liền không để ở trong lòng.
Chỉ là cô không biết, Phó Tây Cố thấy được thì ghim sâu trong lòng…
Hôm nay là cảnh diễn cuối cũng của mấy ngày diễn cứu trận.
Lê Hoan vừa diễn xong thì thấy Hạ Cảnh đi tới.
“Lê Hoan, tôi có thể… có thể mời cô ăn cơm chứ?” Hạ Cảnh xấu hổ nói.
Tuy Hạ Cảnh nổi tiếng nhưng trong ấn tượng của Lê Hoan, cậu ta vẫn là một nam sinh ngại ngùng quay phim với mình năm đó, thật ra bây giờ cũng vậy, sau mấy ngày quay phim thì cô nhận ra cậu ta vẫn không thay đổi.
Nhưng mà mời ăn cơm…
Lê Hoan khẽ cười cười, đang muốn mở miệng.
“Không được.”
Một giọng nói lạnh lùng bỗng chen vào.
~~~~~~hết chương ~~~~~~