Lê Hoan quay đầu lại.
Phó Tây Cố đến gần, lặp lại lời mang hàm ý bảo vệ chủ quyền với Hạ Cảnh: “Không được.”
Tất nhiên là Hạ Cảnh nhận ra Phó Tây Cố, chỉ liếc một cái là cậu ta nhận ra ngay được điều gì, cậu ta thấp giọng giải thích: “Phó nhị thiếu, anh hiểu lầm rồi. Thật ra tôi mời Lê Hoan ăn cơm, thứ nhất là vì muốn cảm ơn, thứ hai là vì bạn gái của tôi, cô ấy…”
“Vậy cũng không được.” Phó Tây Cố không do dự chút nào.
Lê Hoan trừng mắt với anh một cái, quay đầu nhẹ giọng nói với Hạ Cảnh: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi còn có việc, nếu có thể thì hẹn dịp sau nhé.”
Hạ Cảnh cười cười: “Vậy được rồi, không sao đâu.” Dừng một chút, cậu ta lại chờ mong hỏi, “Vậy…Lê Hoan, cô có thể kí tên cho tôi không, bạn gái của tôi rất thích cô, cô ấy là fan của cô. Cô ấy biết cô quay phim với tôi nên cứ ồn ào bảo tôi phải xin chữ kí cho cô ấy.”
Cậu ta ngại ngùng, nhưng trong mắt lộ ra vẻ cưng chiều vui vẻ.
“Đương nhiên là được rồi, cảm ơn sự yêu thích của bạn gái anh nhé.” Lê Hoan vui vẻ đồng ý.
Hạ Cảnh lập tức bảo trợ lý lấy bưu thiếp có in ảnh của cô và cây bút đã được chuẩn bị từ trước.
Lê Hoan nhận lấy, hỏi: “Tên của bạn gái anh là gì?”
“Tô Diệp.”
Lê Hoan gật đầu, nghĩ nghĩ, kí tên rồi viết thêm một lời nhắn gửi lên đó.
“Xong rồi.” Cô trả lại cho Hạ Cảnh.
Hạ Cảnh vui mừng nhận lấy, ánh mắt thoáng nhìn qua vẻ mặt chẳng vui vẻ gì của Phó Tây Cố, cậu ta cắn răng, lấy hết dũng khí hỏi: “Có thể…có thể chụp chung một bức không?”
Phó Tây Cố vốn đã chẳng vui vẻ gì, bây giờ nghe xong thì khuôn mặt hoàn toàn sầm xuống.
Lê Hoan không từ chối.
“Được.”
Hạ Cảnh vội vàng bảo trợ lí chuẩn bị chụp ảnh.
Chỉ là cảm giác áp lực mà Phó Tây Cố mang lại càng lúc càng mạnh, cậu ta phải căng da đầu khi đứng bên cạnh Lê Hoan, giữ khoảng cách lịch sự mà chụp ảnh chung.
“Cám ơn cô, Lê Hoan.” Chụp xong, Hạ Cảnh thật lòng cảm ơn.
Lê Hoan cười cười: “Không có gì đâu.”
Vừa dứt lời, tay đã bị nắm chặt.
Không đợi cô nói gì, người đàn ông đã dẫn cô đi khỏi, không hề quan tâm xem người khác có nhìn thấy hay không.
Mãi đến khi lên xe anh vẫn không buông tay ra.
Lê Hoan cảm thấy buồn cười, biết rõ mà còn cố hỏi: “Anh làm gì thế?”
Phó Tây Cố dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cô.
“Hoan Hoan, anh ghen.” Anh gằn từng chữ một, chữ nào chữ nấy như được phát ra từ trong cổ họng vậy.
Lê Hoan đã sớm nhận ra nhưng khi nghe anh nói thì lại có cảm giác hoàn toàn khác.
“Anh ấy vì bạn gái mà.” Cô nhắc nhở.
Phó Tây Cố giật giật cà vạt, vẫn không vui: “Ai biết là thật hay giả? Có phải viện cớ để tiếp cận em hay không?”
Lê Hoan nhìn anh một cái, rút bàn tay bị anh nắm về.
“Chỉ nói với nhau hai câu rồi ký cái tên, chụp bức ảnh là anh sẽ ghen sao?” Cô bình tĩnh hỏi anh, không đợi anh nói chuyện lại hỏi tiếp, “Chỉ cần em còn quay phim thì sẽ không tránh được những cảnh diễn thân mật, chẳng lẽ giấm nào anh cũng ăn hả?”
“Anh không phải…”
“Hay là anh không hề thích cái nghề này của em?”
Phó Tây Cố oan ức: “Hoan Hoan, em biết anh không có ý này mà.”
Lê Hoan nhíu mày: “Vậy thì anh có ý gì chứ?”
Phó Tây Cố không lên tiếng.
Lê Hoan hừ cười: “Không nói cũng được, cho em xuống đi.”
Phó Tây Cố… đầu hàng.
“Bọn họ nói em và Hạ Cảnh đứng bên nhau có cảm giác couple hơn, nói hai người rất xứng đôi…” Phó Tây Cố nói từng từ một cách rất khó chịu.
Nhất thời Lê Hoan không phản ứng kịp: “Ai?”
“Trên Weibo đó.”
Lê Hoan sửng sốt xong thì cũng hiểu điều gì đang xảy ra, đây là chuyện về hậu trường phim của cô và Hạ Cảnh lên hot search. Cô đã nghe Tiểu Thang nói qua nhưng không để ở trong lòng, bởi vì Tấn ca đều xử lý gọn gàng.
Không ngờ…
“Bởi vì chuyện này sao?” Khóe môi cứ muốn cong lên, Lê Hoan phải cố hết sức nhịn xuống, cố ý hỏi, “Phó nhị thiếu, đừng nói với em là anh vì việc này nên mới quay về đấy nhé?”
Phó Tây Cố quay mặt đi, không được tự nhiên, mà cũng không nói gì.
Không phủ nhận thì chính là thừa nhận.
Lúc này Lê Hoan đã hiểu ý của anh.
Anh muốn cô dỗ dành anh.
Nhưng cô không muốn dỗ đấy.
“Nếu như không thích thì sao anh lại giúp đỡ để bộ phim vườn trường nhanh chóng được phát sóng?” Cô cố ý hỏi.
Phó Tây Cố rốt cục cũng quay đầu lại, anh nhíu mày: “Không phải anh.”
Lê Hoan sửng sốt.
“Không phải anh?”
“Ừ.”
Phó Tây Cố không muốn nhận công lao không thuộc về mình, cũng không muốn nói cho cô biết rằng anh đã làm một việc khác.
Lê Hoan suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới một người.
Chú Lê, Lê Bằng Trình.
Cô giật giật môi, muốn nói gì đó, song vẫn không nói.
Phó Tây Cố đoán được, nhưng cô không nói thì anh sẽ không chủ động nhắc đến, càng không muốn khiến cô nghĩ đến việc không vui ở nhà họ Lê, anh thay đổi chủ đề: “Đi với anh đến nơi này nhé?”
Biết anh không muốn mình nghĩ đến những việc kia, trong lòng ấm áp, Lê Hoan vô thức đáp lại vô cùng dịu dàng: “Đi đâu ạ?”
“Thì… ăn một bữa cơm thôi.” Phó Tây Cố nghiêm túc nói.
Lê Hoan nhìn anh một cái.
Phó Tây Cố không chịu được ánh mắt của cô, thu hồi vẻ đứng đắn, hai con người hiện lên vui vẻ, anh thấp giọng dụ dỗ: “Chỉ có mấy người bạn của anh thôi, em đều biết hết, bọn Thẩm Mộ Ninh Xuyên đấy, Ninh Trạch cũng đi. Hôm nay anh về nên cả bọn tụ tập ăn một bữa cơm thôi.”
Thấy cô không đáp, anh còn nói: “Hoan Hoan, anh cam đoan, chỉ ăn một bữa cơm thôi, không có ý gì khác.”
Thật ra Lê Hoan không muốn đi lắm, cô không quen những người trong giới này.
Nhưng…
Nhìn ánh mắt căng thẳng xen lẫn chờ mong của người bên cạnh, hình như trái tim cô có gì đó phất qua.
“Được.” Cô không từ chối.
Buổi tối.
Ninh Xuyên nhận điện thoại, thở dài với mọi người, chỉ vào điện thoại rồi nói: “Điện thoại gọi, chuẩn bị tới ngay, hai phút nữa.”
Ghế lô ồn ào lập tức yên tĩnh lại, tất cả ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cửa ra vào.
Từ khi xuống xe, Phó Tây Cố lập tức nắm lấy tay cô, Lê Hoan muốn giãy giụa, nhưng không hiểu sao giãy hoài vẫn không được. Cuối cùng cô để anh dắt đi luôn.
Nơi ăn cơm là một hội quán có kiến trúc sân vườn đặc sắc, nước chảy và cầu nhỏ, cổ kính, phong cảnh rất đẹp.
Lê Hoan không nhịn được nhìn thêm vài lần. Từ nhỏ cô đã rất thích kiến trúc sân vườn.
“Em thích hả?” Phó Tây Cố nghiêng đầu hỏi.
Lê Hoan gật đầu: “Thích ạ.”
Phó Tây Cố bật cười: “Vậy sau này em muốn đến lúc nào thì anh đến cùng em được không?”
“Ai muốn đến cùng anh?” Lê Hoan giội nước lạnh không nể nang chút nào.
Phó Tây Cố gật gật đầu: “Anh nói sai rồi, là anh muốn đến cùng em.”
Lê Hoan: “…”
Người này…
“Em không muốn đến cùng anh.” Cô phản bác.
Phó Tây Cố tiếp lời rất nhanh: “Hoan Hoan, em nói như vậy làm anh đau lòng đấy.”
“Liên quan gì tới em chứ?” Lê Hoan ra vẻ thờ ơ.
Lúc này, Phó Tây Cố lại cười không nói, chỉ là nắm tay cô chặt hơn một chút, bụng ngón tay lại cứ nhẹ nhàng chầm chậm vuốt ve mu bàn tay của cô.
Lê Hoan nhận ra, cong cong khóe miệng.
Đi không bao lâu thì đã đến ghế lô.
“Hoan Hoan, đến rồi.” Phó Tây Cố vừa nói với cô vừa đẩy cửa vào.
Lê Hoan ngẩng đầu.
“Chào chị dâu, chúc chị dâu sinh nhật vui vẻ!”
Âm thanh đinh tai nhức óc đồng thanh chui vào tai.
Lê Hoan sững sờ đứng tại chỗ.
~~~~~~hết chương ~~~~~~