Hai người đối diện một lát, Tần Phong giống như đã nhìn thấu tâm tư Lê Hi, bỗng nhiên cong cong môi: "Anh sẽ chịu trách nhiệm với em."
Ý tứ chính là, lần này hắn sẽ không xem Lê Hi thành bạn tình nữa, cũng sẽ không giống như hai năm trước hàm hồ về mối quan hệ giữa hai người.
Lê Hi hừ lạnh: "Anh chịu trách nhiệm như thế nào?"
"Cưới em." Tần Phong nắm lấy tay cậu, biểu tình cùng ngữ khí đều vô cùng nghiêm túc.
Lê Hi giận tím mặt: "Tưởng bở!"
Cậu nhấc chân muốn đá qua, bị Tần Phong một phen nắm chặt lấy cổ chân, động cũng không động được, bụng còn đói đến kêu to, ở trong phòng phá lệ vang dội.
"Muốn ăn cái gì? Anh nấu cho em." Trong mắt Tần Phong mang theo ý cười, hiển nhiên rất thích bộ dáng Lê Hi giương nanh múa vuốt ở trước mặt hắn.
Hai năm qua đi, hắn không sợ Lê Hi sẽ trút giận lên mình, chỉ sợ Lê Hi biến thành người chín chắn, lí trí như hắn nói, hướng hắn lộ ra nụ cười xa cách.
Đối với hắn mà nói mới là tàn nhẫn nhất, trí mạng nhất.
Hiện tại nhìn bộ dáng buồn bực của Lê Hi, tâm tình Tần Phong rất sung sướng.
Thật tốt, Lê Lê của hắn một chút cũng không thay đổi.
Đương nhiên, so với tâm tình vui vẻ Tần Phong, Lê Hi tất nhiên sẽ không thống khoái như vậy.
Trước khi về nước, cậu đã thề, nếu gặp lại Tần Phong, cậu chắc chắn sẽ lấy ra toàn bộ khí thế, làm cho Tần Phong biết mấy năm nay cậu sống đặc biệt tốt.
Tâm lý sau khi chia tay nhất định phải sống tốt hơn so với quá khứ quả thật rất bình thường, chỉ là hiện thực thường tàn khốc hơn so với tưởng tượng.
Lê Hi như thế nào cũng không nghĩ tới, lần đầu bản thân cùng bạn trai cũ gặp lại, không những uống say, còn bị hắn làm.
Thật quá mất mặt!
Lê Hi càng nghĩ càng giận, nghe được Tần Phong hỏi cậu muốn ăn gì, dứt khoát nói: "Tôi muốn ăn phật khiêu tường!"
Phật khiêu tường là một món ăn nổi tiếng kinh điển, làm từ hải sâm, vi cá mập, bóng cá, bào ngư, trứng bồ câu tỉ mỉ hầm cùng mấy chục loại sơn trân hải vị, quá trình rườm rà phức tạp, vừa phí thời gian vừa phí tinh lực.
Lúc này ngay cả nguyên liệu nấu ăn còn chưa chuẩn bị đủ, làm sao kịp làm phật khiêu tường.
Tần Phong bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ, nói: "Vùng ngoại thành phía nam có một nơi gọi là Nông Gia Nhạc, sở trường của bà chủ nơi đó chính là phật khiêu tường. Nếu không như vầy đi, buổi tối ngày mai chúng ta đi ăn được không?"
Ánh mắt Lê Hi sáng lên: "Chờ ngày mai làm gì, đi ngay bây giờ!"
Cậu hưng phấn xuống giường, lại bị Tần Phong đè bả vai: "Tối nay không kịp rồi, bọn họ cũng cần thời gian để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn."
Lê Hi đành phải thôi.
Bụng cậu cũng không khách khí tiếp tục kêu vang, Tần Phong cầm một ít bánh quy để cậu lót bụng trước, sau đó nhanh chóng áp chảo hai khối bò bít tết.
Lê Hi vốn định có ý chạy lấy người, nhưng mùi bò bít tết không ngừng quẩn quanh mũi cậu, thơm đến mức chân dính chặt tại chỗ không chịu nhúc nhích.
Cậu nhìn chằm chằm dĩa đồ ăn tản ra hương bò bít tết nồng đậm, nghĩ thầm: Dù sao cũng đã nấu xong rồi, không ăn thì cũng quá lãng phí rồi, ngượng ngùng xoắn xít thật không giống đàn ông chút nào.
Vì thế Lê Hi không chút khách khí ăn sạch dĩa bò bít tết cùng canh cá Tần Phong làm.
Sau khi ăn uống no đủ, cậu còn hẹn Tần Phong buổi tối ngày hôm sau đi ăn phật khiêu tường, trong mắt Tần Phong đều là sủng nịch: "Được, ngày mai anh đón em."
Lê Hi có chút xấu hổ buồn bực, cường điệu nói: "Tôi chỉ muốn đi ăn mà thôi, anh đừng có tự mình đa tình!"
Tần Phong cong cong môi: "Vậy em cho anh một cơ hội để làm em thích anh được không?"
Lê Hi quay đầu đi, bóng dáng còn lộ ra vài phần tức giận.
Tần Phong vốn định lái xe đưa cậu về, kết quả cha Tần bên kia gọi điện thoại tới, nói lão phu nhân bị đau đầu, kêu hắn nhanh chóng trở về.
Mấy năm nay thân thể Tần lão phu nhân ngày càng sa sút, thường xuyên đau đầu, Trung y cùng Tây y đều đã thử qua, cũng uống không ít thuốc, hiệu quả đều không lớn.
Thời điểm Tần Phong trở lại nhà cũ, cả gia đình đều đang ở bên người lão phu nhân, bà ngồi trên ghế sô pha to rộng, sắc mặt không quá tốt, khuôn mặt gầy ốm có chút nặng nề.
Thông thường khi Tần gia có chuyện quan trọng cần tuyên bố, Tần lão phu nhân mới gọi tất cả con cháu trở về nhà cũ.
Tần Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt trầm tĩnh đứng ở trước mặt lão phu nhân.
Tần lão phu nhân mở miệng nói: "Tiểu Phong, tối nay ở trước mặt tất cả mọi người trong nhà, ta hỏi con một câu, có phải con vẫn còn thích đứa nhỏ Thịnh gia kia hay không?"
Trong lòng Tần Phong trầm xuống.
Tối hôm qua hắn mới vừa gặp mặt Lê Hi, hôm nay bà nội đã biết tin, xem ra bà nội vẫn còn suy nghĩ muốn thay đổi xu hướng giới tính của hắn.
Tần Phong không chút do dự nói: "Nếu người mà ngài nói là Lê Hi, con đây xác thật vẫn còn thích em ấy."
Cạch.
Tần lão phu nhân ném chén trà trong tay lên người Tần Phong, chén trà rớt xuống lăn trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Em họ Tần Phong vừa muốn mở miệng khuyên, Tần lão phu nhân đã quát lên: "Đều câm miệng cho ta! Ai cũng không được nói chuyện thay nó!"
Em họ Tần sợ tới mức rụt trở về, dùng sức đưa mắt ra hiệu cho Tần Phong, ý kêu hắn đừng có chọc bà nội tức giận.
Tần lão phu nhân lạnh mắt nhìn Tần Phong: "Nếu ta không đồng ý cho các con ở bên nhau thì sao?"
Tần Phong mặt không đổi sắc, trầm giọng nói: "Hai năm trước ngài đã đáp ứng con, chỉ cần con có thể làm được điều kiện mà ngài đưa ra, ngài sẽ để cho con và Lê Hi ở bên nhau, hơn nữa sẽ không can thiệp đến chuyện hôn sự của con nữa. Hiện tại con đã làm được, ngài không thể nuốt lời."
"Lời này con ngược lại nhớ rất rõ!" Tần lão phu nhân mặt đầy tức giận, "Ta nói cho con biết, nếu con không phải là con cháu Tần gia, ta sẽ mặc kệ con!"
Đây là bức Tần Phong phải lựa chọn.
Không khí trong phòng khách vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Phong.
Tần Phong trầm mặc trong chốc lát, nói: "Ngài có thể không nhận con, nhưng con vĩnh viễn sẽ xem ngài như người trưởng bối mà con kính trọng nhất."
Lời này vừa nói ra, mặt cha Tần đều đen, hận không thể đánh chết đứa con trai này.
Tần lão phu nhân ngược lại rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm Tần Phong một lát, chậm rãi mở miệng: "Một khi đã như vậy, người trưởng bối là ta đây cũng nên quản giáo con cho thật chặt chẽ, miễn cho con phạm sai lầm lại không biết hối cải!"
Nói xong Tần lão phu nhân ra hiệu cho quản gia lấy ra một cây roi.
Roi kia không phải là loại dây dài mềm dẻo, mà là một thanh gỗ dài nửa thước, vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn.
Khi còn nhỏ, mỗi lần Tần Phong phá phách gây chuyện, sẽ bị cây roi này đánh vào lòng bàn tay.
Chỉ mới ăn một roi, toàn bộ tay đã sưng húp lên, đau đến phát run, khi ăn cơm ngay cả cái muỗng cũng không cầm lên được, phải qua một tuần mới hết sưng.
Tần lão phu nhân nhìn Tần Phong, khuôn mặt khô gầy vô cùng lãnh khốc: "Ta hỏi lại một lần nữa, có phải con một hai phải ở bên một người đàn ông?"
Tần Phong nói: "Con chỉ muốn kết hôn với Lê Hi."
Sau khi tách ra hắn mới phát hiện, hắn thích Lê Hi hơn so với tưởng tượng của mình, cho nên cả đời này đối tượng kết hôn của hắn chỉ có duy nhất một mình Lê Hi.
Nhưng mà Tần lão phu nhân đối với đáp án này rất không vừa lòng, thanh âm già nua nghẹn ngào có thể nghe thấy rõ ràng: "Phạm sai lầm còn không biết hối cải, nên đánh!"
Khi nói chuyện, quản gia đã cầm roi đi tới phía sau Tần Phong: "Thiếu gia, mời ngài cởi áo khoác."
Tần Phong không có một tia do dự, lập tức cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc một kiện áo sơmi mỏng manh trên người.
Em họ Tần lo lắng kêu một tiếng: "Anh họ......"
"Không có việc gì." Tần Phong nhàn nhạt nói.
Vừa dứt lời, "Bang!" một tiếng, roi hung hăng quất lên lưng hắn, âm thanh khiến mọi người đều giật nảy mình.
Tần Phong cắn răng, không rên một tiếng.
"Bang!" Lại một roi rơi xuống.
Tần Phong như cũ thẳng lưng, trên trán lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng, gân xanh trên cổ cũng nổi lên.
Tần lão phu nhân híp mắt, không lên tiếng. Quản gia thấy thế, lại lần nữa giơ roi lên, "Bang bang!" Hai roi tiếp tục đánh xuống.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, trong phòng khách một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng roi quất vào da thịt.
Mẹ Tần đau lòng con trai, muốn mở miệng cầu tình, lại bị cha Tần trừng mắt nhìn một cái: "Bà nội đang dạy cháu, bà đừng có lắm miệng!"
Mẹ Tần vẫn luôn nhu nhược, không dám lên tiếng, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống.
Những người còn lại của Tần gia cũng đều kính sợ Tần lão phu nhân, người đang sở hữu quyền uy lớn nhất của Tần gia, tất cả tài sản đều bị bà nắm chặt ở trong tay, ngay cả con trai thân sinh cũng chưa được động đến.
Nếu muốn được phân một chén canh, thì không thể đối nghịch với lão phu nhân.
Chỉ chốc lát sau, trên trán Tần Phong tất cả đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trắng bệch, áo sơmi trắng dần dần bị tơ máu chảy ra nhiễm đỏ.
Tần lão phu nhân rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Con có biết sửa sai hay không?"
Tần Phong lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy trong cổ họng đều là mùi máu tươi, thanh âm cũng khàn đến cực điểm: "Con không sai, không cần sửa."
Sắc mặt Tần lão phu nhân trầm xuống: "Tiếp tục đánh! Đánh tới khi nào nó nhận sai mới thôi!"
Tần Phong nhắm mắt, không hề mở miệng, tùy ý để roi lần lượt đánh vào người mình.
Nhưng mà người đều làm từ máu từ thịt, cho dù thân thể hắn cường kiện, cũng không có khả năng bị quất hơn hai mươi roi mà không hề hao tổn gì.
Sau lưng hắn loang lổ vết máu.
Em họ Tần Phong khóc không thành tiếng, khóc lóc cầu xin Tần lão phu nhân: "Bà ngoại, đừng đánh...... Còn đánh tiếp, anh họ chắc chắn sẽ không chịu nổi."
Đang nói, Tần Phong kêu lên một tiếng, rốt cuộc cũng không chống đỡ được, lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Em họ Tần vội vàng đỡ lấy hắn.
Tần lão phu nhân rốt cuộc cũng nhả ra: "Con không thay đổi cũng được, về sau con không còn tư cách kế thừa tài sản Tần gia."
Tần Phong nói giọng khàn khàn: "Được."
Tần lão phu nhân lộ ra biểu tình cực kỳ thất vọng, lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Thôi, coi như ta không đứa cháu này."
Tần Phong bị đánh không nhẹ, nói là da bong thịt nát cũng không quá. Bác sĩ gia đình Tần gia lo lắng miệng vết thương của hắn bị nhiễm trùng, một hơi dùng hết hai chai thuốc sát trùng, sau đó tiếp tục đắp thuốc mỡ thật dày ở phía sau lưng cho hắn.
"Anh họ, anh như vậy.......đáng giá sao?" Em họ Tần tới xem hắn, đôi mắt vẫn còn hồng hồng, không thể lý giải tại sao Tần Phong lại vì Lê Hi mà từ bỏ nhiều thứ như vậy.
Tần Phong ghé vào trên giường, khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên đáng giá."
Em họ Tần tò mò hỏi: "Vậy anh với Lê Hi làm lành rồi?"
Tần Phong nghĩ nghĩ, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì rất thú vị, ánh mắt ôn nhu: "Xem như vậy đi."
"Cái gì mà xem như?"
"Em ấy đã đồng ý đi ăn phật khiêu tường với anh vào ngày mai."
Em họ Tần không khỏi mở to hai mắt: "Em nghe nói hôm trước Lê Hi mới về nước, hôm nay hai người các anh liền ở cùng với nhau. Anh, anh ấy nhất định vẫn còn thích anh."
Tần Phong cười cười: "Anh biết."
Lê Lê vẫn chưa từng thay đổi.
Bóng đêm thâm trầm.
Lê Hi còn chưa ngủ, đang ở trong phòng chọn quần áo cho buổi hẹn ngày mai.
Đêm nay trở về cậu mới ý thức được bản thân ở trước mặt Tần Phong quá yếu thế, một chút khí thế cũng không có, cũng không đủ chín chắn. Thảm nhất chính là, cậu còn uống quá nhiều.
Quả thực thua đến thảm hại.
Ngày mai cậu nhất định phải thắng lợi trở về!
Lê Hi chọn tới chọn lui, rốt cuộc lấy ra một bộ tự nhận là vô cùng chín chắn, rất có mị lực. Chọn xong liền mệt mỏi nằm trên mặt đất đánh trận hơn nửa giờ mới ngừng lại.
Cậu mới vừa rời khỏi trò chơi, trên màn hình đột nhiên bắn r một tin hot: "Tần Phong và bạn gái cũ nối lại tình xưa, ngọt ngào đi hẹn hò liên tục hai ngày."