Nhìn đến tin hot mới nhảy ra này, Lê Hi ngẩn người, tác giả đăng tin này là một trang giải trí hàng đầu, còn thả ra một tấm ảnh.
Ảnh chụp vào buổi tối, một nam một nữ nắm tay nhau đi vào trong khách sạn, tư thế vô cùng thân mật.
Nam mang mũ lưỡi trai, đưa lưng về phía camera, mặc áo khoác, bóng dáng cực kỳ giống Tần Phong.
Nữ vừa lúc quay đầu lại nhìn thoáng qua camera bên này, bị chụp được cả khuôn mặt.
Đúng là Triệu Uyển Hi.
Phía dưới tin hot này đã có hơn một ngàn bình luận, trong đó có một cái được đẩy lên hàng đầu: "Rốt cuộc cũng chịu rải đường rồi!"
"Thì ra Tần đạo độc thân hai năm là vì chờ Triệu tiểu thư hồi tâm chuyển ý, đây là cái tình yêu tuyệt mỹ gì vậy, mời hai người kết hôn ngay tại chỗ!"
"Khó trách hai ngày trước Tần đạo đột nhiên đăng một tấm ảnh tự chụp lên Weibo, tâm tình tốt như vậy, thì ra là tái hợp với Triệu tiểu thư."
"Từ từ! Tôi như thế nào lại nghe nói người Tần đạo thích là một người đàn ông, chẳng lẽ radar dò bát quái của tôi bị lỗi?"
"Các người làm sao chắc chắn người đàn ông trên ảnh chụp là Tần đạo diễn?"
"Làm fan trung thành của Tần Phong, cho dù chỉ cho tôi một sợi tóc, tôi đều có thể nhận ra hắn."
"Này chính bóng dáng của Tần Phong nha!"
Lê Hi tải ảnh chụp về điện thoại, sau đó phóng to hết cỡ, tỉ mỉ nhìn lại một lần, càng nhìn càng cảm thấy người trên ảnh chụp chính là Tần Phong.
Người tự xưng là chụp ảnh này nói đã chụp lén vào hai ngày trước, nói cách khác trước lúc cậu về nước một ngày, Tần Phong còn đang đi hẹn hò với Triệu Uyển Hi!
"Mẹ nó!" Lê Hi lửa giận ngập trời, lập tức muốn gọi điện thoại chất vấn Tần Phong, hỏi hắn có phải lời hứa hẹn hai năm trước đều là đánh rắm hay không.
Nhưng vào lúc ấn vào số điện thoại định gọi, cậu đột nhiên thay đổi chủ ý, cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Anh dám chơi tôi, cũng đừng trách tôi chơi lại anh!"
Trời đã về chiều, sảnh lớn Tần gia.
Em họ Tần lên lầu lấy đồ, khi đi ngang qua phòng ngủ Tần Phong, thấy hắn từ bên trong đi ra, ăn mặc chỉnh tề, ngay cả tóc cũng đều được xử lý vô cùng tinh tế.
Em họ Tần chần chờ nói: "Anh họ, anh muốn đi ra ngoài?"
Tần Phong mỉm cười "Ừm" một tiếng, thần sắc không còn nét lạnh lùng giống ngày thường, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, có cảm giác như hắn lại biến trở về vẻ ôn hòa văn nhã như hai năm trước.
Em họ Tần bừng tỉnh đại ngộ: "Anh muốn đi ăn phật khiêu tường với Lê Hi."
"Đúng vậy." Tần Phong một tay đút túi, ý cười ở khóe môi càng thêm nồng đậm, cả người đều toả ra ánh sáng dịu dàng.
"Nhưng mà vết thương ở sau lưng anh còn chưa ổn." Em họ Tần có chút lo lắng.
"Không có việc gì." Tần Phong cũng không để ý.
Hắn chỉ để ý tới chuyện tối nay được đi ăn với Lê Hi, quan hệ giữa hai người có thể tiến thêm một bước, tốt nhất là Lê Hi nguyện ý kết hôn với hắn.
Hắn thật sự chờ lâu lắm rồi.
Lúc trước cho rằng hai năm sẽ trôi qua rất nhanh thôi, nhưng sau khi tách ra Tần Phong mới cảm nhận được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, giống như mỗi một ngày đều trở nên dài vô tận.
Mỗi khi nhàn rỗi, hắn liền không khống chế được nhớ tới Lê Hi, nhớ đến khoảng thời gian mà bọn họ còn ở bên nhau.
Vì thế hắn không ngừng quay phim, trừ bỏ ăn cơm, ngủ cùng với xã giao, còn lại thời gian hắn đều đóng đinh ở phim trường, tựa hồ như vậy sẽ làm mỗi ngày trôi qua nhanh một chút.
Mấy ngày hôm trước, sau khi biết được tin tức Lê Hi về nước từ Hứa Thanh Dương, hắn giống như một thằng nhóc mới lớn, hưng phấn đến mức một đêm không ngủ.
Nghĩ đến tối nay có thể nhìn thấy Lê Hi, Tần Phong gấp đến nổi không chờ được ra cửa.
Vết thương sau lưng hắn rất nặng, da thịt đều nứt hết ra, lái xe không được, bả vai và cánh tay hơi dùng lực một chút sẽ động đến miệng vết thương, chỉ có thể gọi tài xế đưa hắn đến chỗ Lê Hi.
Khoảng giờ, hắn tới dưới chung cư Lê Hi.
Thời điểm Lê Hi nhận được điện thoại của Tần Phong, cậu đang định đi tới nhà anh cậu cọ cơm, vừa nghe Tần Phong nói đang đợi ở dưới chung cư, chân chuẩn bị ra cửa lập tức rụt trở về.
"Tôi đã sớm đi rồi, đang ở trên đường. Anh cũng mau đi đi, đừng có đến trễ." Lê Hi lười biếng nằm ở trên sô pha, ngữ khí có hơi không kiên nhẫn.
Tần Phong có chút ngoài ý muốn: "Em biết địa chỉ Nông Gia Nhạc?"
Lê Hi nghe được giọng của hắn khàn khàn, nhịn không được muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi: "Tôi đương nhiên biết. Được rồi, đèn xanh, tôi phải lái xe."
Cậu nhanh chóng cúp điện thoại, hừ nói: "Anh chơi tôi nhiều lần như vậy, tôi chơi anh một lần thì sao. Phật khiêu tường? Tự anh đi ăn đi, bổn thiếu gia ngày khác lại đi!"
Lê Hi chạy ra ngoài ban công, thấy xe Tần Phong ở dưới lầu đã rời đi, lúc này mới một lần nữa ra cửa.
Từ nội thành đến ngoại ô lái xe hết hai giờ, lúc Tần Phong đến Nông Gia Nhạc, Lê Hi đã sớm tới nhà anh cậu cọ xong cơm tối, no căng đến bụng tròn vo.
Lúc này cậu nhàn rỗi nhàm chán, nhìn qua Lâm Phi Phồn bên cạnh, Lâm Phi Phồn là em trai của Lâm Cẩn, mỗi cuối tuần đều sẽ tới nhà anh cậu ở lại hai ngày.
Bởi vì tính tình thanh lãnh, không thích nói chuyện, Lê Hi phải luôn sáp lại quấy nhiễu cậu.
"Em trai." Lê Hi thò lại gần, giống như anh em tốt ôm bả vai Lâm Phi Phồn, "Thành thật sẽ được khoan hồng, em có đang quen bạn gái hay không?"
Lâm Phi Phồn cũng không thèm ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: "Không có."
"Không thể nào? Em cũng đã năm ba rồi, lớn lên lại đẹp, làm sao lại không có bạn gái được. Em tuyệt đối không bình thường!"
Lâm Phi Phồn hơi hơi nhấp môi.
Không bình thường sao?
Cậu nhớ tới sau khi bạn cùng phòng yêu đương, lâu lâu phải đi dỗ bạn gái.
Có một lần thân thể bạn gái cậu ta không thoải mái, bạn cùng phòng chỉ mới nói một câu "Uống nhiều nước ấm vào", bạn gái cậu ta liền tức giận.
Lâm Phi Phồn không hiểu tức giận ở điểm nào.
Từ góc độ y học để nói, uống nhiều nước ấm là chuyện có lợi cho cơ thể.
Có thể nâng cao sự trao đổi chất, bổ sung nước cho các tế bào, làm cơ năng của cơ thể vận chuyện các chất bình thường.
Nghĩ đến đây, Lâm Phi Phồn nhíu mày nói: "Bạn gái rất phiền toái."
Lê Hi sửng sốt, ha ha cười lớn, sau đó ý vị thâm trường nói: "Em trai, suy nghĩ này của em rất nguy hiểm nha, em sẽ người ta mắng đấy."
Lâm Phi Phồn nhàn nhạt nói: "Sẽ không, không ai tranh cãi với em."
"Ha ha!" Lê Hi cười khan.
Đúng lúc này, Tần Phong gọi điện thoại tới, hỏi cậu: "Lê Lê, em đi đến đâu rồi?"
Lê Hi trong lòng cười lạnh, thuận miệng nói một địa điểm trên đường tới ngoại ô, nói tiếp: "Chỗ tôi bị kẹt xe, chắc phải trễ một giờ."
Tần Phong nói: "Không sao, anh chờ em."
Một câu chờ này liền chờ tới giờ.
Ban đêm lạnh như băng, Nông Gia Nhạc lại không có máy sưởi, thở ra một làn khói trắng.
Tần Phong đứng ở cửa, đợi Lê Hi hơn một giờ, vẫn không chờ thấy người.
Sau lưng từng trận đau buốt, đau đến sắc mặt hắn có chút trắng bệch.
Bà chủ Nông gia kêu hắn vào nhà chờ, Tần Phong lắc đầu, lại gọi điện thoại cho Lê Hi.
Vang lên một lúc lâu Lê Hi mới tiếp, ngữ khí không chút để ý: "Kẹt xe quá nghiêm trọng, tôi không đi nữa, anh tự ăn đi."
"Lê Lê......" Tần Phong mới vừa gọi một tiếng, Lê Hi đã cúp điện thoại.
Tần Phong lập tức gọi lại lần nữa, nhưng chỉ nghe được giọng nữ máy móc: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Hắn gọi thêm ba lần nữa, vẫn như cũ là giọng nói kia.
Tần Phong đứng ở trong gió lạnh, bình tĩnh nhớ lại đủ loại hành động của Lê Hi tối nay.
Đầu tiên là nói đã đi trước, kêu hắn nhanh chóng lái xe đừng tới trễ, tiếp theo lại nói là bị kẹt xe, hiện tại ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
Rõ ràng, hắn bị Lê Hi chơi.
Ý thức được điểm này, Tần Phong cũng không tức giận, chỉ là trong lòng có chút mất mát không nói nên lời.
Xem ra muốn quay lại với Lê Lê, hắn cần phải nỗ lực hơn nữa mới được.
Gần giờ đêm, Tần Phong mới trở về nhà cũ.
Em họ Tần còn chưa ngủ, nghe được tiếng xe trở về, lập tức từ trong phòng chạy ra, nghĩ thầm: Không biết anh họ cùng anh dâu tương lai hẹn hò thế nào rồi.
Cô hưng phấn chạy xuống dưới lầu, lúc nhìn thấy Tần Phong liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Tần Phong đứng ở trong phòng khách, vẻ mặt trắng bệch, thần sắc tiều tụy, môi không còn một tia huyết sắc, tay rũ bên người hơi run nhè nhẹ, cả người thoạt nhìn rất không ổn.
"Anh họ!" Em họ Tần cả kinh gọi một tiếng, bước nhanh qua.
Thân hình Tần Phong nhẹ nhàng lay động một chút, tựa hồ đứng không vững, em họ Tần vội vàng đỡ lấy hắn, cảm giác người hắn đang tỏa nhiệt.
"Trán của anh nóng quá." Em họ Tần sờ trán hắn, vô cùng sốt ruột, "Bên ngoài lạnh như vậy, vết thương của anh còn chưa khỏi, chắc là bị nhiễm trùng dẫn tới sốt cao rồi."
Tần Phong cau mày, khàn giọng nói: "Giúp anh lấy thuốc hạ sốt."
"Vâng." Em họ Tần đỡ hắn đến sô pha, vội vàng đi tìm thuốc hạ sốt.
Mới vừa xoay người, nghe được sau lưng "Rầm" một tiếng, quay đầu nhìn lại, Tần Phong đã ngã từ trên sô pha xuống.
Đêm khuya, Tần Phong được đưa đến bệnh viện, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau mới hoàn toàn hạ sốt.
Lúc bác sĩ tới kiểm tra, dặn dò: "Chú ý đừng để bị cảm lạnh. Còn có, miệng vết thương không được để dính nước."
Tần Phong gật gật đầu, gương mặt anh tuấn như cũ tái nhợt, hơn nữa còn không có biểu tình gì, nhiều thêm vài phần lạnh nhạt.
Em họ Tần nhìn ra tâm tình hắn không tốt, do dự trong chốc lát, thật cẩn thận hỏi: "Anh họ, tối hôm qua anh và Lê Hi thế nào?"
Tần Phong nhéo nhéo ấn đường: "Em ấy không tới, chắc vẫn còn giận anh."
Thấy cảm xúc hắn không tốt, lại nghĩ đến bộ dáng vui vẻ lúc ra cửa của Tần Phong tối hôm qua, em họ Tần âm thầm thở dài một hơi.
Cô phải nghĩ cách giúp anh ấy mới được!
Cân nhắc một buổi sáng, em họ Tần nhân lúc Tần Phong nghỉ trưa, lặng lẽ chụp vài tấm ảnh.
Một lát sau, cô đăng ảnh lên vòng bạn bè: "Anh họ thật đúng là dũng sĩ! Sau lưng bị thương nghiêm trọng như vậy, còn chạy đi ăn phật khiêu tường. Kết quả phật khiêu tường còn chưa ăn được, ngược lại còn bị lạnh đến sốt cao hôn mê."
Bài viết còn kèm theo hai tấm ảnh, một tấm chụp Tần Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi, một tấm khác chụp mu bàn tay cắm kim truyền nước.
Hai bức ảnh đặt ở kế bên nhau, thoạt nhìn rất thảm.
Trước lúc đăng lên vòng bạn bè, em họ Tần cố ý thiết lập thành chỉ Lê Hi có thể nhìn thấy, sau đó còn định vị vị trí bệnh viện.
Lúc trước cô đã thêm WeChat Lê Hi, cô không tin Lê Hi không nhìn thấy.
Quả nhiên, buổi chiều Lê Hi lên WeChat lướt vòng bạn bè.
Nhìn đến sắc mặt tái nhợt của Tần Phong trên ảnh chụp, cậu đột nhiên nhớ tới giọng nói khàn khàn của hắn trong điện thoại vào tối hôm qua, tức khắc có chút đứng ngồi không yên.
Có nên đi thăm tên tra nam kia hay không? Lê Hi lưỡng lự, vừa rối rắm vừa áy náy.
Áy náy là vì cậu chơi Tần Phong, làm hại hắn chờ ở ngoại ô lâu như vậy, bằng không Tần Phong cũng sẽ không phát sốt.
Tầm xế chiều, Lê Hi xem định vị mà em họ Tần Phong đăng, lặng lẽ đến bệnh viện.
Cậu quyết định đi nhìn tên tra nam kia một chút, nhìn xong lập tức đi ngay.