Chích Thủ Già Thiên

chương 105: trời sinh một cặp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Phi đi ra khỏi ngoài cổng sát sự Thính, mấy ngày nay tuyết rơi liên tục làm cho toàn bộ Đông Đô rộng lớn đều bao phủ một mảng trắng xóa. Phía bên ngoài phòng khách của sát Sự Thính luôn có người quét dọn tuyết để phòng ngừa đường trơn, giúp cho người khác ra vào dễ dàng hơn, nhất là đám nội vệ vừa mới trải qua một chặng đường mệt mỏi.

Từ bên ngoài nhìn vào, Sát sự Thính rất âm u đáng sợ. Bình thường ở trước cửa vắng vẻ đến nổi có thể giăng lưới bắt chim. Thế nhưhg ngày hôm nay lại có một cô bé dễ thương đứng bến ngoài cửa Sát sự Thính, thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh.

Tần Phi nhíu mày, hỏi: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

Cô bé kia cười hì hì, tung tăng chạy tới bên cạnh Tần Phi, không hề kiêng dè ánh mắt của lính gác cửa tóm lấy tay Tần Phi: "Tiểu sư đệ biết điều của ta, sư tỷ của ngươi ở Đông Đô không quen biết ai, chỉ biết mỗi tiểu sư đệ ngươi. Việc ăn uống với sinh hoạt hàng ngày phải dựa vào ngươi rồi, dù sao bây giờ ngươi cũng có tiền, nuôi thêm một người cũng không sao mà. sư tỷ làm sao có thể bỏ tên nhà giàu như ngươi được chú? Nhà ngươi ở đâu? Đi, ta còn phải dọn phòng nữa."

Tần Phi tức giận mắng: "Ta không mời ngươi về nhà ta ở đâu nhé. Được rồi đây là ngân phiếu một trăm lượng, ngươi cầm lấy, muốn ở trọ hay thuê phòng thì tùy ngươi. Ta không thể hầu hạ nổi vị Đại tiểu thư này."

Lôi Lôi cố ý đem giọng nói mình kéo dài ra, cười cười nói: "sư đệ, ngưđl hẳn phải biết, mặc dù bản lãnh của SƯ tỷ không có bao nhiêu, nhưhg sư phụ tặng ta danh hiệu "Thành sự không có, bại sự có thừa" đó nha..."

"Ngươi!" Tần Phi vừa lên tiếng thì nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Tần Phi ca ca, ngươi đã về..."

Tần Phi đưa mắt nhìn ra xa. ớ ngay bên đoạn quẹo trái của đoạn đường từ cổng đi ra, một vị thiếu nữ mặc áo hồng đang buông tay nhìn mình cười. Đi phía sau là La Ngũ và Mâu Thất, đây không phải là Quản Linh Tư sao?

Tần Phi còn chưa kịp trả lời, Lôi Lôi đã ôm chặt cánh tay của Tần Phi, rúc đầu vào bả vai hắn khẽ nói: "sư.đệ, ngươi nghĩ sao, rốt cuộc sư tỷ nên ở đâu?"

Quản Linh Tư đang định vui mừhg chạy tơi, bỗng thấy một thiếu nữ xinh đẹp thân mật cùng Tân Phi, trong lòng bông cảm thấy chua xót. Mọi người đều nói, con trai mà đáng tin được thì lợn mẹ cũng biết leo cây. Quả nhiên không sai, chẳng qua là chỉ đi công vụ 'một lần mà đã mang về một cô bé xinh đẹp. Lẩn trước còn gửi Phồn Đóa Nhi tới Quản phủ nhờ chăm-sóc^haií... có nam nhân đào hoa quả thật khó sống!

Quản Linh Tư nhẹ nhàng đi tói trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Vị cô nương này là..."

"sư đệ..." Lôi Lôi gần như sắp cắn vào lỗ tai Tần Phi nói vẻ uy hiếp. Hơi thở nàng thơm như hoa lan, lại ấm ấm lướt qua vành tai của Tần Phi, cảm giác tê tê, ngứa ngứa quả thật khó mà chịu được.

Tần Phi lập tức ngăn lại rồi ghé vào lỗ tai Lôi Lôi nói rõ: "ớ nhà ta."

Lôi Lôi nở nụ cười tươi, buông cánh tay của Tần Phi ra rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của Quản Linh Tư, quan sát cẩn thận một lúc liền mở miệng khen: " A, đây chẳng phải là tiểu thư nhà Quản gia trong truyền thuyết là một cặp trời sinh với đệ đệ ta sao. Chậc, ngay cả ta cũng thấy yêu nữa là. Quản tiểu thư thường ngày xinh đẹp, lại ôn nhu động lòng người, khó trách mọi người đều nói các ngươi là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ nha!"

Quản Linh Tữ/bịxỌhững lời khen ngọt như đường của nàng làm cho hoa mắt, trong lòng vui như nở hoa, may mà vẫn giữ một ít. trấn tĩnh lại hỏi tiếp: "Ngươi... ngươi là tỷ tý của Tần Phi ca £?"

"Đúng rồi, đúng rồi!" Lôi Lôi chẳng khiêm nhường gì, gật đầu nói: "Ngươi gọi là Lôi Lôi tỷ là được rồi, ta với hắn là chị em kết nghĩa, lúc nhỏ ở phố chợ đã nhận mẹ của Tần Phi là mẹ nuôi, về sau Lôi Lôi mạng khổ, bị bọn buôn người lừa bán đi, lưu lạc khắp nơi, còn bị ngươi ta bán làm vũ cơ. Lần này may mà giữa đường gặp lại đứa em kết nghĩa này mới có thể thoát nạn..."

Giọng nói Lôi Lôi nhẹ nhàng lại có đầy cảm xúc đau xót, ánh mắt nhìn Tần Phi chứa đầy sự biết ơn cùng vui vẻ. Trên khuôn mặt nàng thể hiện rõ việc mong mỏi thoát khỏi bê’ khổ và sự hoài niệm về quá khứ đầy đau thương, cơn gió lạnh thổi mạnh qua cùng với cây cổ thụ to lớn khôna còn chiếc lá nào càng hiện rõ nét thê lương của nàng.

Vành mắt Quản Linh Tư đỏ lên, từ tra tay áo lấy ra một chiếc khắn tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt sắp chảy ra, ôn nhu nói: "Lôi Lôi tỷ thật đáng thương, lần này về Đông Đô, chủng ta chinh là người một nhã, nêu tỷ không có cho đặt chân, không bằng tới nhà ta ở đi..."

"Không được!" "Không được!". Tần Phi và Lôi Lôi cùng lúc la lên. Tró'ng lòng hai người đều có ý xấu, Tần Phi thì sợ Lôi Lôi ở Quản Phủ sẽ bị lộ ra chân tướng, cao thủ trong Quản Phủ nhiều như mây, một khi có người nhìn ra Lôi Lôi là đồ đệ của Tôn Hạc thì hậu quả rất nghiêm trọng không cần nói cũng biết.

Còn về phía Lôi Lôi, nàng cũng không muốn vào Quản phủ. Lần này trừ việc hộ tống Công chúa Vũ Dương tới Đông Đô và tìm Tần Phi thì nàng còn có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng khác. Nhiệm vụ quan trọng này nếu bị người khác biết được thì sẽ liên lụy tới rất nhiều người. Lôi Lôi cũng không dám mạo hiểm mà vào Quản gia.

Tần Phi vội vàng giải thích: "Linh Nhi à, ngươi còn chưa biết, người chị kết nghĩa này của ta đã ở bên ngoài nhiều năm nhưhg vẫn nhớ ta với Thành Tín. Chó nên, ta chuẩn bị đưa nàng về nhà để Thành Tín dễ dàng tới chơi hơn. Nếu tới Quản phủ thì sẽ có rất nhiều phiền tốáiL

Lôi Lôi vội vàng gật đầu nói tiếp: "Đúng vậy, Lôi Lôi chỉ là một đứa con gái quê mùa, nếu vào Quản phủ thì chẳng phải làm trò cười hàng ngày sao? Quản tiểu thư có tấm lòng như thế ta đã vô cùng cảm kích rồi, nào dám tới cửa quấy rầy."

Quản Linh Tư suy nghĩ một lúc: "Vậy cũng được, chờ một lát ta phái người đem tới một ít tiền chi tiêu cho tỷ tỷ."

Nàng cũng bắt đầu thành thật, không khách khí gọi tỳ tỷ. Hai mắt Tần Phi tối sầm, thầm than lão gia hỏa sao lại thu được một đồ đệ như Lôi Lôi chứ, quả thực là khó đối phó. Hai cô bé nắm tay nhau đứng ở một bên líu rít nói chuyện. Tần Phi liền đứng đắn chình lại quần áo rồi đi tới trước mặt La Ngũ, Mâu Thất chắp tay nói: "Ngũ gia, Thất gia... Tần Phi nghe nói lần này hai vị cùng với Tiểu Cửu thúc đã thay Tần Phi thanh lý đại địch, còn liên lụy Tiểu cửu thúc bị thương, trong lòng rất áy náy. Một thời gian nữa, Tần Phi nhất định chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi ba vị tiền bối, để cảm ơn ân huệ giúp đỡ."

La Ngũ vuốt râu khẽ cười: "Tiểu Cửu bị thương, ngươi không cần lo lắng. Hắn không có gì đáng ngại chi nghỉ ngơi một thời gian là khỏe. Hắn còn nói, có thể cùng LƯU Nhâm Trọng toàn lực đánh một trận đối với việc tiến cảnh tu vi của hắn có rất nhiều chỗ tốt. Đánh thắng một trận bằng khổ tu ba năm, lần này sau khi bình phục thương thế, võ công Tiểu Cửu thúc của ngươi có thể sẽ lợi hại hơn rất nhiều.

"Nếu được như thế thì thật là quá tốt!" Tần Phi chân thành nói: "Nếu không nghe những lời này, Tần Phi cũng không biết phải làm sao để có thể cảm tạ các vị cho tốt."

Không biết lúc nào Quản Linh Tư đã tới bên cạnh, nàng chu cái miệng nhỏ lên: "Ngươi sao không cám ơn ta? Chính Linh Nhi đã đi tìm Ngũ thúc, Thất thúc, Tiểu Cửu thúc tới hỗ trơ, ta còn cãi nhau với mẹ một trận, mẹ ta còn nói..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên nhưng lại không nói tiếp. Mâu Thất không nhịn được liền cười ha hả. Lần đó hai mẹ con cãi nhau, Quản phu nhân không nói lại con gái liền nói một câu: "Sinh con gái quả nhiên là bát nước đổ đi, còn chưa gả cho người ta thì tay đã hướng ra ngoài rồi."

Có một số việc, người Quản gia không muôn nói cho Tần Phi biết. Tuy lúc ở đại doanh Giang Nam, Tần Phi cự tuyệt ý tốt của Quản Bình, nhưng Quản Tái Đức ở Đông Đô đã nói, cho dù Tần Phi không muốn làm việc cho Quản gia nhưng Quản gia vẫn tiếp tục ùng hộ Tần Phi. Là nhân vật đã tung hoành trong quan trường mấy chục năm, tầm mắt của Quản Tái Đức rất xa ít người có thê’ bằng. Lão chắc chắn rằng lúc này người nào giúp đỡ Tần Phi một, tương lai hắn sẽ trả lại mười...

Cho nên lúc Linh Nhi tranh cãi cùng mẫu thân còn chưa quyết định sẽ làm gì thì khi Quản Tái Đức trở về phủ đã tự mình hạ lệnh, cho phép Trần Hoang Dận dẫn theo cao thủ Quản gia tự mình điều động, nhất định phải đánh đuổi LƯU Nhâm Trong chạy về Bắc cương.

Đối với Tần Phi, Quản gia có thể nói là giúp đỡ hết sức, nếu không thì một mình LƯU Nhâm Trong cũng đủ làm cho Sát sự Thính ăn thuốc đắng rồi. Cho dù Nguyên Hâm tự mình ra tay, tuy rằng có thể liều mạng một lần, nhưng tinh nhuệ của Bắc cương nhiều như vậy, cũng đủ làm cho Sát sự Thính phải hao binh tổn tướng.

Tần Phi cười lớn nói: "Linh Nhi, ta sao lại không cám ơn nàng. Nhưng nếu nói cám ơn nàng thì chang phải quá khách khí rồi sao?"

Mấy câu này làm cho lòng Quản Linh Tư vui như nở hoa, kiểu nói này là nói với ai đây?

"Hôm này là mười bốn tháng giêng rồi, không bằng ngày mai tới nhà ta đi." Linh Nhi khẽ nói.

"Việc này... cũng hơi khó." Tấn Phi gãi đầu, tùy tiện đi tới nhà người ta ăn lễ, nhưng lấy thân phận gì đây? Là con rể tương lai thì hôn ước của mình và Đường gia vẫn còn chưa hủy! Hơn nữa, những mối quan hệ đan xen phức tạp kia, cũng không thể tùy tiện nói cho người khác biết, nếu không thì chẳng phải là một mớ lộn xộn sao?

"Ngày mai ta còn phải đi tìm vị huynh đệ Thành Tín kia." Rốt cuộc Tần Phi cũng tìm được một lý do: "Thành Tín, ngươi cũng biết, miệng hắn toàn phun mấy lời không được đẹp, hơn nữa hiện tại hắn ở trong hắc đạo, nếu đi tới nhà ngươi thì sẽ không tiện. Đến lúc đó, trên phố sẽ đầy lời đồn thổi, nói Quản phủ cấu kết cùng hắc đạo ở Đông Đô, thậm chí mấy đối thủ chính trị cũng sẽ nói Quản gia âm thầm điều khiển hắc đạo ở Đông Đô, vậy thì không được rồi. Đê’ cho chắc,hay là ngày mai ta ở chỗ Thành Tín là được rồi."

Quản Linh Tư suy nghĩ một lúc, thấy lời của Tần Phi cũng đúng liền không miên cuồng nữa, nàng nhẹ giọng nói: "Vậy hôm nay ngươi vừa về, có phải nên mời ta một bữa ăn hay không."

"Việc này được đó." Lôi Lôi cười hì hì, chen ngang nói: "Vừa lúc ta cũng đói bụng."

Bốn con mắt đầy lửa nhìn chằm chằm vào cái người chen ngang này, nhưng Lôi Lôi dường nhu không để ý thấy, vẫn đứng giữa hai người, chẳng qua nụ cười trên mặt chuyển thành vẻ buồn thảm, thở dài nói: "Kể từ khi bị bắt cóc lúc nhỏ, thức ăn ở Đông Đô đã nhiều năm ta chưa nếm lại rồi, mùi vị quê hương cũng không nhớ nối nữa. Nếu như có thể ăn vài món ăn của Đông Đô thì chuyện gì cũng cam tâm tình nguyện..."

Giọng nói đầy thê lương làm mềm lòng Quản Linh Tư, nàng cầm lấy tay Lôi Lôi: "Vậy chúng ta cùng đi ăn."

Quản Linh Tư còn trừng mắt với La Ngũ, Mâu Thất làm họ thu lại ánh mắt đầy tức giận để không cho bọn họ hù dọa Lôi Lôi.

Tân Phi thở dài, với tính tình của Quản Linh Tư lại gặp phải cao thủ Lôi Lôi thì sao mà thắng được chú? Tiểu nha đầu này còn không bị Lôi Lôi đánh bại sao?

"Các ngươi xem nên đi nơi nào ăn mới ngon?" Quản Linh Tư hỏi., _

La Ngũ nhẹ giọng noi: "Không băng đi nhà hàng mơi mở hom mùng tám - Thiên Lý Hương. Nghe nói đệ tử Quản gia sau khi đi ăn ở đó về đều nói quán đó rất ngon."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio