Thiên Lý Hương nằm gần Nam Nhị môn của Nam Thành Đông đô, nơi đây phồn hoa, náo nhiệt, xe ngựa ra vào liên tục. Lúc này lại là tháng giêng nên nơi nào cũng thấy đầu người. Đoàn người đi tới trước cửa tửu lâu, vừa mở miệng hỏi, quả nhiên nơi đây đã hết chỗ ngồi. Đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng một người từ trong tửu lâu vội vã chạy ra tới trước mặt Tân Phi, vừa thở hổn hển, vừa không quên phong độ của công tử thế gia, hai tay chắp lại nhã nhặn chào nối: "Quản tiểu thư, Tần Trấn đốc, chúc mừng năm mổíp-các vị tới Thiên Lý Hương dùng cơm sao? Hôm nay nói cũng ngượng, các vị cũng biết, tháng giêng này có rất nhiều khách nhân tới. Cho nên hôm nay ta đã bao hết toàn bộ Thiên Lý Hương để mở tiệc chiêu đãi tân khách, vừa lúc, các vị cũng vào luôn đi, chỉ là nhiều hơn một cái bàn thôi mà."
Tần Phi nhìn kỹ lại vị nam tử trước mắt vừa từ trên lầu chạy nhanh xuống này, hóa ra là người hôm trước mở tiệc rượu mời khách, Phan Lăng Phong. Tần Phi không tự mình quyết định mà nhìn Quản Linh Tư.
Trong tháng giêng này, tất cả các tửu lâu nổi danh không cần đi qua cũng biết đều đã đông khách. Quản Linh TƯ cũng ngại đi tìm tửu lâu khác bèn đáp lê: "Phan công tử, vậy thì cảm ơn ngươi. Chúng tôi chỉ có vài người, tùy tiện đặt một cái bàn trong góc để ăn uống là được rồi."
"Vậy sao được, ta sẽ sắp xếp, các vị theo ta, theo ta." Phan Lăng Phong thấy mọi người đáp ứng liền mừng rỡ.
Vừa lên lầu liền thấy, mọi người ở đây đều là con cháu thế gia mặc cáp y ngọc bào, trong tửu lâu lúc này rất náo nhiệt.
Phan Lăng Long liền đi lên phía trước cao giọng tuyên bố: "Chư vị công tử, hãy xem vị khách quý nào tới đây? Đê’ ta giới thiệu với các vị một lát, vị này là chính là Đồng Tri Trấn đốc của Hình Ngục Ty cựu Án xử thuộc sát sự Thính, Tần Phi! Còn vị này, ha ha, không nói mọi người cũng biết, chính là cháu gái bảo bối của Lại Bộ Thượng Thư Quản đại nhân, Quản tiếu thư! Mọi người hoan nghênh nào!"
Đút lời, Phan Lăng Phong vỗ tay đầu tiên.
Nhưng trong tửu lâu lại hoàn toàn yên tĩnh đến nổi làm người khác lúng túng. Mọi cặp mắt chứa đầy sự nghi ngờ lẫn sợ hãi đều nhìn về phía Tan Phi.
Tần Phi cũng không rõ là chuyện gì. Thật ra thì, trước lúc hắn về Đông Đô, Liêu Khinh Dương đã về trước, sau khi họ Liêu cùng Đường Ấn bí mật nói chuyện đã quyết định đem chuyện Tần Phi đánh cuộc ba chiêu với Niệm Công Công phát tán ra.
Mà sau khi Sát sự Thính nhận được tin tức thì Dịch Tổng Đốc đã nKanh chóng đoán được ý đồ của bọn họ nên lập tức hạ lệnh cho toàn bộ Sát sự Thính lợi dụng tất cả mọi con đường, nhanh chóng đem tin này truyền khắp Đông Đô.
Thử nghĩ thế lực của Sát sự Thính và Đường gia nhiều ra sao? Trong tháng giêng này thì nơi nào của Đông Đô vắng người? Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, sớm đã tam sao thất bản.
Ban đầu có người nói: "Này, các ngươi có biết không? Niệm Công Công, người có tiếng tâm lừng lẫy của Đại Sở chúng ta cùng với Tần Phi Trấn đốc của sát sự Thính đánh cuộc ba chiêu phá khí hải của Tần Trấn đốc. Kết quả, Niệm Công Công lại thua, ha ha, Tần Trấn đốc quả là lợi hại. Tiền đặt CƯỢC của bọn họ thế nào? Nói ra bảo đảm hù chết ngươi, tcựi-Phi Trần chiêu phá khí hải của Tần Trấn đốc. Kết quả, Niệm Công Công lại thua, ha ha, Tần Trấn đốc quả là lợi hại. Tiền đặt cược của bọn họ thế nào? Nói ra bảo đảm hù chết ngươi, Tần Phi Trần đốc nói, hắn muốn thiến Niệm' Công Công lần thứ hai."
Về sau, tin đồn lại' biến thành: "Ê, các ngươi biết chuyện gì chứa? Hôm đó'Tần Phi Trấn đốc đại chiến với Niệm Công Công, không ngờ tu vi của Tần Trấn đốc cao thâm, trong vòng ba chiêu đã xém phá được khí hải của Niệm Công Công, còn nói muốn thiến Niệm công công lần nữa. Niệm công công sợ quá nên núp ở trong phủ Tề vương không dám đi ra ngoài. Các ngươi đoán thử, nếu như hắn đi ra ngoài thì sẽ gặp chuyện gì? Hắc hắc, sẽ bị Tan Trấn đốc bắt được sau đó lập tức đem thiến!"
Các công tử thế gia nhận được tin này từ những con đường khác nhau, cho nên đã không còn đúng với sự thật. Nhưng có một điều mà bọn hắn có thể xác nhận được là Niệm Công Công đã thua thiệt dưới tay Tần Phi và Tần Phi cũng đã nói là muôn thiến lão lần hai.
Người dân bình thường có lẽ không biết sự lợi hại của Niệm Công Công, nhưng đám con cháu thế gia thì biết rất rõ. Nửa năm qua, thanh danh của Tần Phi ở Đông Đô ngày càng cao, giống như một ngôi sao sáng chói nhanh chóng quật khởi trên bầu trời Đại sở rộng lớn. Đám con cháu thế gia vốn đã rất chú ý tới nhữhg tin tức về Tần Phi, hôm nay lại là một trận chiến thành danh, người nào không sợ hãi Tần Phi?
Ngay cả Niệm Gông công mà hắn còn dám thiến lần hai thì đám con cháu thế gia bọn họ hắn còn để trong mắt sao?
Nhất là Phan Lăng Long, lúc trước thường cùng với Đường Hiên nghĩ cách hãm hại Tần Phi, nhứhg bây giờ ngay cả Liêu Khinh Dương cũng đứng về phía Tần Phi, qua đó có thể thấy được sự coi trọng của Đường Ẩn đối với Tần Phi, y còn dám gây khó dễ sao? Hôm nay gặp được cơ hội, y còn không nhanh chóng nịnh nọt Tần Phi sao?
Có lẽ không khí yên lặng làm cho Phan Lăng Phong cảm thấy lúng túng, y lấy tay áo lau mồ hôi đang toát ra trên trán vì kháng trương rồi tươi cười: "Tần Trấn đốc, xấu hô’ quá. Ngồi đi, ngài hãy ngồi xuống đây."
Đám con cháu thế gia vốn phản ứng chậm chạp bây giờ mới tỉnh mộng, tiếng vỗ tay to như sấm lập tức vang lên làm cho chưởng quỹ ở lầu một sợ hãi, tưởng đám công tử ở trên muốn phá lầu.
Đối phương đã cung kính nhự thế, Tần Phi không từ chối đường hoàng ngồi xuống vị trí chủ tọa, con mắt của Lôi Lôi đảo đảo, cố ý nói: "ơ kìa, ta chỉ là một người hèn kém sao có thể ngồi ở vị trí chủ toa được, thôi ta bưng chén cơm ra ngoài cửa mà ăn là được rồi."
Quản Linh Tư liền luống cuống, tâm tư cô bé đơn giản chỉ nghĩ rằng lấy lòng chị kết nghĩa của Tần Phi thì sau này về Tần gia thì địa vị chắc chắn sẽ vữhg, liền nắm lấy tay Lôi Lôi không cho nàng đi còn vội vàng nói: "Lôi Lôi tỷ nếu đi thì người ta sẽ xem thường, tỷ cứ ngồi phía bên tay trái Tần Phi ca ca là được rồi."
Quản Linh Tư khuyên mãi mới giữ được Lôi Lôi ngồi tại bàn, sau đó ngồi sát bên phía bên phải Tần Phi, cười vui vẻ nhìn người yêu, cảm giác mình đã xử lý chuyện này đúng đắn.
Hiển nhiên Tần Phi rất rõ ý nghĩ của Lôi Lôi, ánh mắt của hai người nhìn nhau, đều biểu lộ sự khinh bỉ cùng khinh thường với đối phương.
Phan Lăng Phong là chủ nhưhg hôm lĩaý cũng vui vẻ ngồi vị trí dưới, y cao giọng nói: "xưa nay anh hùng xuất thiếu niên, Tần Trấn đốc của chúng ta lại là anh hào của Đại Sở, hôm nay mọi người có thể cùng ưống rượu với Tần Trấn đốc quả là tháng giêng luôn gặp may mắn, để ta kính Tần Trấn đốc một chén trước."
Hắn tự cầm lấy bầu rượu rót một chén tràn đầy cho Tần Phi rồi cung tự rót một chén đầy cho mình, sau đó dùng hai tay bưng lên đưa tới trước mặt Tần Phi.
Tần Phi từ chối thì bất kính liền nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, Phan Lăng Phong cũng uống cạn chén rượu của mình, khen: "Tần Trấn đốc quả là anh hùng hào kiệt, uống rượu cũng sảng khoái hơn mấy người bọn ta, nào, một chén nữa.
Những công tử thế gia khác nhìn Tần Phi, trong lòng cảm thấy hâm mộ. Thật ra, thiên tư của những công tử ở đây không kém, một vài người trong nhà có tiền nên mời được danh SƯ tói chỉ dậy, cho nên cả văn lẫn võ đều tinh thông. Nhưng dù sao là con cháu của thế gia, tiền đồ sau này không cần lo nên cũng có rất nhiều người vô cùng bại hoại. Nhưng lần này lại thấy một nhân vật quật khởi từ rễ cỏ, nhìn lại cho dù mình có một người cha làm quan to cũng không uy phong bằng người ta nên không khỏi cảm thán.
Hơn nữa thấy hai bên Tầnỳ{, bên trái thì là một cô nương xinh đẹp dáng vẻ mềm mại dịu dàng, bên phải là tiểu thư yêu kiều quyến rũ của Quản phủ, trái ôm phải ấp thực là sướng không tả được.
Đám công tử lại càng ghen tỵ hơn, tại sao hai người vừa thông mình vừa xinh đẹp lại đều dịu dàng ngồi sát bên cạnh Tần Phi?
Sau khi uống vài chén rượu, gan của vị công tử ngồi bên cạnh Phan Lăng Phong cũng tăng lên, cầm chén rượu nói: "Tần Trấn đốc, tại hạ là Viên Ngoại Lang của Hộ Bộ, lão tam nhà tại hạ hiện đang giữ chức ở Trà Tửu Giám, cứ gọi tại hạ là Lý Nghiệp được rồi. Nào, mời các hạ một chén!"
"Lý công tử không cần khách khí." Tần Phi cũng uống một chén cùng hắn.
Trong lòng Lý Nghiệp mừhg rỡ, vội vàng uống hết một chén sau đó nói tiếp: "Chuyện tốt luôn theo cặp..."
Còn chưa nói hết lời, Quản Linh Tự đã trừng mắt lên, lạnh lùng quát: "Trên lầu này ít nhất cũng có khoảng sáu bảy mươi người, người nào cũng tới mời Tần Phi ca ca hai chén, chẳng lẽ muốn chuốc say huynh ấy sao? Các ngươi muốn xa luân chiến? Hừ, nằm mơ đi!"
La Ngũ cùng Mâu Thất ngồi ở một bên đều lập tức nháy mắt ra hiệu với Tần Phi, nét mặt rất biểu cảm như muốn nói 'thực sự là tạrlội chồng chất a'
Lôi Lôi nói thầm: "Coi chừng đó, con gái còn chưa xuất giá đã quản việc uống rượu của nam nhân rồi, tương lai thì tiền bạc, khế ước đất đai cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Đại tiểu tư đâu."
Lý Nghiệp đâu dám đắc tội với Quản Linh Tư, nhưng đã giơ chén rượu lên cao, thả xuống thì mất mặt, không thả xuống thì chọc giận Quản Linh Tư, đang không biết làm sao thì Tần Phi đã đứng dậy, trong tay cầm chén rượu nói: "Tửu lượng tại hạ kém còi, không thể liên tục mời rượu được, không bằng thế này, chúng ta chỉ cần cụng chén là được rồi!"
Cả phòng đều vỗ tay tán thưởng, đám công tử đều nhao nhao đứng dậy giơ chén lên, uống xong hai chén rượu thì quan hệ cũng gần gũi hơn vài phần.
Rượu vào nên dũng khí của Phan Lăng Phong cũng tăng lên, nhỏ giọng hỏi: "Tần Trận đốc, nghe nói ngươi có chút mâu thuẫn cùng Niệm công công của phủ Tề vương, trên phố còn đồn rằng ngươi nói muốn thiến Niệm Công Công, chuyện này có thật khônq?"
Việc này là việc mà tất cả con cháu thế gia quan tâm nhất. Bọn họ nghĩ hết mọi biện pháp, hỏi thăm khắp nơi cũng là vì muốn biết rõ tình huống chính xác nhất. Lời Phan Lăng Phong vừa hỏi xong, cả phòng đều im lặng, mọi người đều căng lỗ tai ra để nghe câu trả lời của Tần Phi.
Tần Phi đang chuẩn bị trả lời, bỗng thấy một ngón tay chọc vào hông eo bên trái rồi nhẹ nhàng di chuyển. Hắn cẩn thận cảm nhận, hóa ra Lôi Lôi viết ra một chữ - "Nổ"!
Lập tức Tần Phi bừhg tỉnh, thản nhiên đứng lên, đạp một chân lên cái ghế đang ngồi, dùng tay phải vỗ mạnh vào đùi-rồi hét lên: "Ái chà, nhớ đến chuyện này quả thực lúc đó khá nguy hiểm!"
"Vì sao?" Đám công tử cùng lớn tiếng hỏi.
" Nhớ lúc đó, tuyết rơi khắp nơi, nhiều đến nổi che khuất cà bầu trời. Bỗng nhiên một lão thái giám mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tươi xuất hiện giữa đường, hắn chỉ ngón tay vào ta ( Tần Phi làm thủ thế Hoa Lan Chỉ rồi đưa về trước lắc lư ), nóĩ muốn phế tu vi của ta!
"Trời..." Đám công tử cùng lúc hít một hơi, Niệm Công Công nói muốn phế ai thì gần như chắc chắn người đó sẽ bị phế.
Vẻ mặt Tần Phi trinh trọng, giọng nói cũng lớn hơn vài phần lại tiếp tục kể: "Nói thì chậm nhưng diễn biến thì rất nhanh, lão thái giám nói đánh là đánh, tu vi hắn cao thâm, một chiêu gần như xém lấy mạng của ta, chân khí của hắn cuồn cuồn làm phổi ta gần như vỡ ra."
"A..." Đám công tử cùng lúc sợ hãi than.
"Ta lên trời, xuống đất tránh được hai chiêu, sau đó ngay lập tức lao ngược lên ra tay. Hai bên đâm thẳng vào nhau, một chỉ đối một chưởng, cứng đối cứng cùng Niệm Công Công!"
"Rồi sao nữa?" Đám công tử cùng hỏi.
"Không có chuyện gì nữa, hắn hộc máu, ta hộc máu nhiều hơn hắn vài ngụm, sau đó hắn liền bò dhạýl"^
Tần Phi thản nhiên ngồi xuống, tự mình rót một chén rượu. Trên lý thuyết mà nói,-'những lời của Tần Phi vừa nói là thật, cũng không có nói láo. Nhưng trên thực tế, ảnh hưởng của việc nói như^vậy rất nặng, cứ nhìn ánh mắt của đám công tử kia sẽ biết, từ kinh sợ đã biến thành sự sùng bái cuồng nhiệt. Đấy là người thanh niên mới mười tám tuổi đã dám cùng Niệm Công Công cứng đối cứng, Bàng Chân lúc mười tám tuổi dám sao?
Giọng nói của Lý Nghiệp hơi run run hỏi: "Ngươi thật sự muốn thiến Niệm Công Công lần thứ hai sao?"
"Dĩ nhiên!" Tần Phi trịnh trọng trả lời.
"Hay lắm, nếu là tên hoạn quan đó thì nên tính thêm cả ta!" Một giọng nói lạnh lùng của nam tử từ cầu thang truyền tới.