Ngồi trong căn phòng tối của mình Thế Long cầm trên tay chiếc điện thoại màu vàng nhạt đã nứt màn hình. Tuy vậy vẫn có thể nhìn thấy rõ tấm hình đang nổi lên trong điện thoại, trong hình Như Ý cặp tay anh chàng nào đó tay phải giơ lên như thể đang khoe chiếc nhẫn cưới của mình, rít một hơi thuốc lá rồi nhớ lại chuyện xảy ra năm trước
Hôm đó tình cờ anh có việc gấp phải lái xe đi qua con đường tắt phải chạy vào con hẻm vắng. Đang chạy anh nhìn thấy phía trước có cô gái mặc đồng phục học sinh nằm bên vệ đường khắp nơi toàn là máu, bên cạnh còn có cái bóp cùng với chiếc điện thoại Apple đời mới nhất. Anh chần chừng nhưng vẫn bước xuống xe đế xem thử cô gái đó. Khi đó anh củng không hiểu động lực nào khiến bản thân anh phải làm như vậy. Trước kia nếu là anh thì anh sẽ trực tiếp cán qua vật thể lạ nào đó đã cản đường anh. Nhưng khi anh nhìm đến cô gái xa lạ kia không hiểu sao có cái gì đó cứ thôi thúc anh phải giúp đở, phải che chở cho cô gái này.
Quẳng chuyện quan trọng của bản thân mình ra phía sau, Thế Long không suy nghĩ nhiều như vậy, lập tức ôm lấy cô gái đó bế lên xe của mình chở cô gái đó đến bệnh viện gần nhất.
Bệnh viện Tây An
Khi Long đứng đợi kết quả xét nghiệm, anh liên lạc được với gia đình của Như Ý và báo lại tình hình của cô hiện giờ
Khi ba Như Ý đến, người đàn ông này anh biết, nắm giữ trong tay hàng loạt chuỗi khách sạn, những chi nhánh công ty của ông ta đang làm mưa làm gió trên thị trường quốc tế, Trương Chính Minh. Điều mà anh không ngờ đến câu đầu tiên mà anh ta hỏi anh đến giờ anh củng không quên" Nó chết chưa".
"Vẫn chưa, cô ấy vẫn còn đang nguy kịch" Long nâng mắt nhìn ông ta đánh giá, quả không hổ là chủ tịch Le Royal tuy đã ngoài tứ tuần nhưng nhìn vẫn còn rất phong độ.
Đứng đợi khoảng mấy phút nữa thì đèn trong phòng phẫu thuật chợt tắt, bác sĩ từ trong phòng bước ra
"Cô ấy sao rồi?"
"Nạn nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng tình trạng không khả quan là mấy, do va đập ở phần não của bệnh nhân quá nghiêm trọng dẫn đến tích tụ máu bầm, chúng còn đè lên thần kinh thị giác" ngừng lúc rồi bác sĩ nói tiếp" Nói cách đơn giản nạn nhân có khả năng sẽ bị mù tạm thời và nguy cơ mất trí nhớ là rất cao"
"Sao?" không hiểu vì sao lúc đó tim của anh lại đập mạnh đi giây.
"Tạm thời? Tôi cần biết con gái tôi khi nào sẽ tỉnh lại và khi nào thì hồi phục lại thị lực" Lúc này cha của Như Ý lai lên tiếng
"Chuyện này rất khó có thể xác định được! Có thể là ngày ngày củng có thể là năm năm nhưng củng có thể...cô ấy sẽ nằm như vậy cả đời" " Tôi đề nghị anh nên chuyển nạn nhân đến Pháp vì nơi đó có rất nhiều máy móc cần thiết cho bệnh nhân"
Lúc đó anh chủ động đề nghị muốn bồi thường cho cô, tự nhận bản thân là người gây ra tai nạn. Muốn là người chăm só khi cô sang nước ngoài. Như vậy nhưng anh lai không ngờ ông lại đồng ý. Rồi ông ta phủi mông bỏ đi như thể không quen biết cô thậm chí như cô chưa hề tồn tại.
Chớp mắt mà đã năm anh vẫn còn nhớ như in ngày mà cô tỉnh lại cô hoảng lạn như thế nào! Sợ hãi như thế nào. Cô không nhớ gì hết mắt lại bị mù cô chỉ có thể bám víu lấy anh như la sắp chết đuối lại xuất hiện cành cây khô. Anh và cô trò chuyện với nhàu chia sẽ nhiều chuyện, không biết từ lúc nào anh đã xem cô như phần không thể thiếu trong cuộc sống. Nhưng sẵp sửa lại tan biến đi chỉ vì cú điện thoại của ông ta
Thiên Long dùng sức nắm thật chặt chiếc điện thoại rít thêm hơi nữa rồi dụi điếu thuốc lá
"Tôi sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra, nhất định không!".