Ngồi trong khoang hạng nhất của máy bay, Như Ý nhìn ra ngoài cửa sổ rồi suy nghĩ miên man bất chợt quay qua người bên cạnh cười dịu dàng kéo kéo cánh tay" Sao tự nhiên theo tao về Việt Nam vậy, ba mẹ của mày dùng nhiều biện pháp từ dụ dỗ đe dọa đến năn nỉ thậm chí đòi sống đòi chết cũng muốn mày về bên đó mà, sao tự nhiên nay tự động dâng mồi vào miệng cọp vậy, hửm?"
Lam Thanh ghé sát mặt mình lại gần Như Ý hơn làm bộ dáng của thiếu nữ e thẹn " Tại vì em không nỡ xa anh, em muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh anh có được không?"
"oẹ, buồn nôn" Như Ý tỏ vẻ chán ghét đẩy đẩy cánh tay của Lam Thanh đang ôm chặt mình
" Chơi không vui " Lam Thanh chun mũi bỏ cánh tay đang ôm chặt Như Ý ra " Không có gì bên đó tao chơi chán rồi muốn đổi không khí một chút thôi sẵn tiện mày về tao đi chung luôn, với lại...muốn hiểu thêm về mày, tao với mày tính qua tính lại là chơi thân với nhau năm rồi đó ngoài việc mày có người bạn trai tên Trịnh Thiên Long, còn lại tao đều không biết gì cả?"
" Tao cũng không biết mà "
" Mày nói gì?"
" Không có gì!" Như Ý cười trừ, cô quay mặt đi lại nhìn ra khoảng không ở cửa sổ máy bay tiếp tục theo đuổi những suy nghĩ của mình
" Tao không nói dối, chuyện của tao tao còn không biết thì lấy cái gì kể cho mày nghe, ngoài cái tên Như Ý ra vật dụng trên người củng chỉ có chiếc nhẫn này?" vừa nói cô vừa xoay xoay chiếc nhẫn trên tay phải ở ngón áp út của mình " Tao củng không biết phải kễ cho mày nghe như thế nào?
tiếng sau tai sân bay Tân Sơn Nhất
Như Ý nổi bật với bộ đồ hoa tiết kết hợp túi xách đỏ rực rỡ. Mái tóc búi cao và kính mắt thời trang góp phần tạo cho cô diện mạo của quý cô sang chảnh
Đi bên cạnh là Lam Thanh cô lựa chọn cho mình váy xanh hoạ tiết hoa kết hợp túi đeo bạc khi đáp chuyến bay đến Việt Nam. style rất nhẹ nhàng và duyên dáng đặc biệt là đôi mắt biết cười của cô.
Hành lí của cô đã được gởi về từ trước, ra đến sân bay, có người đàn ông bận âu phục màu đen đi đến bên cạnh Như Ý khom người độ cung kính chào hỏi.
" Chào tiểu thư, mời tiểu thư lên xe, lão gia đang đợi tiểu thư ở nhà!"
Cô không nói gì lặng lẻ cúi đầu đánh giá người đàn ông này, lảnh đạm đúng mực, đúng là người cha của cô biết cách chọn người, cô xoay người vỗ vai Lam Thanh
"Tao về trước có gì liên lạc sau" Nói rồi cô lên xe Ferrari chạy mất, Như Ý vừa rời đi củng thì có chiếc Mercedes đến rước Lam Thanh về.
Biệt thự Trương gia
Đứng trong phòng khách của ngôi biệt thự
" Nơi này mình từng sống năm sao?"
Mãi theo đuổi theo những suy nghĩ của mình, không biết bà vú đã đứng trước mặt cô từ lúc nào
"Cô chủ đưa túi xách đây cho vú, lão gia đang đợi cô trên phòng".
Cô ngẩng đầu lê nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt mình bà bận bộ bà ba màu nâu, đang dang tay hiền từ nhìn mình.
"Bà là...?" vừa nói cô vừa đưa túi xách của mình cho bà.
"Cô chủ, vú đây, quên vú rồi sao?" Vú khó hiểu nhìn cô đón lấy túi xách.
"Không...không có gì, vú phải không, tôi lên gặp ba tôi đây!"
"Đứa nhỏ này.. " vú vừa nói vừa đi vừa lắc đầu đi về phòng bộ dáng buồn bã.
Không biết cánh tay của Như Ý cô đã đưa lên đưa xuống biết bao nhiêu lần. Cuối cùng củng gõ cửa
"Cốc...cốc...cốc"
" Vào đi " Giọng nói lạnh lùng mà lịch sự vang lên
Cô bước vào nhìn vòng căn phòng đánh giá. Căn phòng khá lạnh lẻo với màu chủ đạo là màu đen. Ba cô đang ngồi ở bàn làm việc vẫy vẫy tay
"Lại đây "
Cô bước lại gần ngồi ở đối diện với bàn làm việc của ông
"Sống bên đó có tốt không?"
Cô trao phúng cười " Rất tốt "
Hừ quẳng cô đến đất nước xa lạ, mặc kệ cô sống chết, bây giờ ở đây diễn cảnh tình cảm gia đình thấm thiết, ông ở đây mèo khóc chuột cho ai xem, ông muốn diễn tôi diễn với ông
"Anh hai của con đi công tác ngày nữa mới về, nó củng nhớ con lắm, nó về nhớ mà đến gặp nó!"
Anh hai? Còn có anh hai nữa à! Thú vị
" Dạ con biết rồi"
"Ba đã sắp xếp cho con vào làm tại công ti, làm trợ lí cho tổng giám đốc, củng thuận tiện bồi dưỡng tình cảm giữa con và Thiên Sơn, ba không cần biết giữa con và nó năm trước đã xảy ra chuyện gì nhưng điều mà ba cần là tháng nữa con phải kết hôn với nó, con hiểu chưa?
Lời nói âm trầm, thể hiện sự nghiêm khắc, đây không phải người đang trao đỗi mà là ông ta đang ra lệnh
" Được" Cô mỉm cười hào sảng chấp nhận. Muốn ép cô làm theo ý ông ta nằm mơ đi.
"Tốt. À còn chuyện nữa con chịu khó ở phòng của Nhã Uyên vài ngày nữa ba kêu nó đỗi lại với con, con bé đó hoạt bát lắm lúc nó biết con đi du học nó năn nỉ ỉ ôi muốn được dọn qua phòng của con để đỡ nhớ con hơn"
"Dạ. Không có gì"
Hừ anh Long đã từng nói cô còn có người mẹ kế và đứa em gái khác họ. Anh ấy còn nói mẹ con cô ta có dụng tâm cô nên đề phòng họ, cô lại muốn xem thử họ còn có trò mèo gì?