Chiều nay, có người bấm chuông. Phương Huệ Tảo chạy ù ra mở cửa.
Một người đàn ông trung niên đứng ở ngoài cửa, tóc của ông lưa thưa vài sợi bạc, mặc chiếc áo măng tô màu lam đậm, nom rất lịch sự.
“Cho chú hỏi Lý Trừng có ở nhà không hả cháu?”
“Bác là…”
“Bác là bố của nó.”
Cô nhìn lại ngũ quan và thần sắc của ông, trông giống hệt với Lý Trừng.
“Chắc cháu là bạn gái của A Trừng nhỉ, A Triệt đã nói địa chỉ chỗ này cho bác.”
“Bác trai, cháu mời bác ngồi. A Trừng ra ngoài rồi ạ.”
“Vậy sao?” Ông lộ chút thất vọng.
“Sáng nay anh ấy nói là đi xem đá bóng, cháu nghĩ chắc cũng sắp về rồi đấy ạ. Bác muốn uống gì ạ?”
“Cháu có cà phê không?”
“Cháu chỉ có cà phê pha sẵn thôi ạ, để cháu đi pha một tách cho bác.”
“Cảm ơn cháu.”
Cô bưng tách cà phê đã pha xong ra.
“Cảm ơn cháu. Chiếc xe đạp này đẹp thật.” Ông nổi tính trẻ con, trèo lên xe đạp ngồi thử.
“Vâng.”
“A Trừng rất thích bóng đá.” Ông nói.
“Vâng ạ.”
“Bác không biết đá bóng. Hồi bé nó thường năn nỉ bác dẫn nó đi xem bóng đá, nhưng bác rất hiếm khi ở Hồng Kông.”
“Bác đã đi rất nhiều nơi ạ?”
“Bác vừa trở về từ Phần Lan.”
“Phần Lan rất lạnh đúng không bác?”
“Lạnh đến nỗi khiến cháu mất đi cả ý chí chiến đấu. Ông đã chụp hình cùng với ông già Nô-en ở làng Santa Claus, Rovaniemi đấy.”
Ông hào hứng đưa một tấm ảnh cho cô xem. Trong ảnh là ông và một cô gái Trung Quốc chừng tuổi đang đứng cạnh chiếc xe tuần lộc với dáng vẻ hết sức thân thiết. Cô gái trong ảnh chắc chắn không phải là mẹ của Lý Trừng, trông giống một người bạn hơn.
“Bao giờ có cơ hội cháu cũng đến đó chơi thử xem.” Ông nói.
“Chỗ ấy ở xa lắm, chẳng biết đời này cháu có cơ hội đến đấy không nữa.” Cô cười nói.
Ông liếc đồng hồ đeo tay rồi nói: “Bác phải đi rồi.”
“Bác không đợi anh ấy hay sao ạ?”
“Bác có hẹn mất rồi.”
Ông lôi hai tờ vé ra khỏi túi, nói: “Tối Chủ nhật này có một trận bóng, bác nghe nói rất khó mua được vé vào cửa. Bạn bác có cho bác hai tấm vé, bác muốn đi cùng với A Trừng. Hai cha con bác chưa từng thử đi xem đá bóng với nhau. Tối cuối tuần nó có rảnh không cháu?”
“Cháu nghĩ là anh ấy rảnh đấy ạ.”
“Vậy nhờ cháu nói với bác, trước lúc đá phút, bác đợi nó ở sân bóng nhé.”
“Cháu sẽ nói với anh ấy.” Cô nhận lấy hai tờ vé trên tay ông.
Không lâu sau, Lý Trừng về nhà.
“Bố anh vừa mới ghé chơi đấy.”
“Bố tìm anh có chuyện gì thế?” Anh lạnh lùng hỏi.
“Bác ấy có vé xem bóng đá cuối tuần này, bảo em đưa cho anh. Bác hẹn anh ở bên ngoài sân bóng trước giờ đá hai mươi phút.”
“Bố hẹn anh đi xem bóng đá?” Anh có vẻ không tin lắm.
Hồi bé, anh thường năn nỉ bố cho đi xem bóng đá, và lúc nào ông cũng bảo anh hãy tự đi xem một mình. Vậy mà bây giờ ông lại nói muốn cùng anh đi xem bóng đá, nếu như đó là chút sự bồi thường thì cũng đã quá trễ rồi.
“Anh có đi không?”
“Không.”
“Đây không phải là trận cầu lớn nhất năm nay sao?”
“Đúng là như thế.”
“Thế sao anh lại không đi? Em thấy bác rất nhớ anh, hôm nay bác đã đợi anh rất lâu.”
“Vậy sao ông ấy không đợi hẳn tới anh về đi?”
“Bác ấy có hẹn.”
“Ồ, vậy à?”
“Chẳng phải anh rất muốn được đi xem đá bóng cùng với bố sao? Đi đi nào.” Cô không biết giữa anh và bố anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể thấy được là cả hai người họ đều quan tâm tới đối phương.
Anh lắc đầu.
“Anh đồng ý đi mà.” Cô ôm lấy tay anh và nói.
Anh không từ chối nữa.
“Vậy coi như là đã đồng ý rồi đấy.” Cô cười nói.
Hôm nay, Lý Trừng đi xem đá bóng. Trước khi đi, Phương Huệ Tảo dúi cho anh một gói cà phê.
“Đây là cái gì?”
“Đưa cho bố anh, hôm qua em mới mua đấy. Ngoài hàng người ta nói là loại ngon nhất, không biết bác ấy có thích vị này không nữa. Hôm kia không tiếp đãi bác ấy cà phê ngon, ngượng chết đi được. Nhớ nói là em tặng cho bác, để bác ấy có ấn tượng tốt về em.”
“Anh đi đi mau lên. Chớ có để bác đợi đấy.” Cô giục.
Hôm nay trời rất lạnh, Lý Trừng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, trông ngóng bố ở ngoài sân bóng. Anh luôn tha thiết được gần gũi bên bố, song lần nào cũng khiến cho tình hình rất căng thẳng, anh muốn bây giờ phải khác trước.
Trận bóng đã bắt đầu rồi, ở ngoài sân bóng chỉ còn lại một mình anh đứng đợi trong cơn gió rét. Ông lại không tới, ông đúng là con người như vậy, chẳng bao giờ thèm để ý đến người nhà của mình. Lý Trừng vứt gói cà phê vào thùng rác.
Lúc về nhà, Lý Trừng cố tỏ vẻ bình thản hết sức, như không có chuyện gì xảy ra.
“Trận bóng có hay không?”
“Có.” Anh ngồi xổm xuống xoa đầu Ô Đức.
“Anh và bố đã nói những gì?”
“Xin em đừng xen vào chuyện của anh nữa!” Anh đột nhiên quát to.
Cô giật nảy mình, nhìn anh với vẻ mặt kinh hoàng.
“Ông ấy chẳng hề đến! Sao cô lại ép tôi đi? Cô giải thích đi chứ?”
“Em xin lỗi…”
“Chừng nào cô mới chịu bỏ cái kiểu độc đoán đó đi hả?” Anh chịu đủ rồi, cô luôn muốn thay đổi anh.
Cô yên lặng. Cô còn có thể nói gì đây? Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ thấy anh giận dữ như vậy, cô càng chưa bao giờ phát hiện ra mình lại cư xử độc đoán với anh. Cô chỉ mong anh được vui, nhưng tại sao anh lại nói cô độc đoán?
“Anh ra ngoài một lát.” Anh nói nhỏ, “Ô Đức, chúng ta ra ngoài thôi.” Anh sợ phải đối mặt với tình cảnh khó xử này.
Anh mang Ô Đức đi, để lại cô một mình. Anh đi lang thang trên đường, Ô Đức lặng lẽ bước sau lưng anh. Anh nghe thấy một giai điệu quen thuộc, phát ra từ một quán bar mở dưới tầng hầm. Cách đây không lâu, anh có ghé qua nơi này một lần, đúng lúc đó cũng nghe thấy người ta đàn bản nhạc này.
“Ô Đức, mày đứng ở đây chờ tao nhé.” Anh bảo.
Ô Đức ngoan ngoãn ngồi đợi bên ngoài, Lý Trừng đơn độc bước xuống từng bậc cầu thang để đi đến quán. Tối nay rất ít khách, anh ngồi bừa xuống, ngay trước đàn piano. Đêm đó anh không thấy rõ mặt của người đánh đàn, nhưng tối nay rốt cục cũng đã thấy rõ. Điều khiến anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên là, người đánh đàn không ai khác chính là Châu Nhã Chí.
Cô hệt như cái ngày mà anh nhìn thấy, mái tóc xoăn buông xõa ngang vai, chiếc váy màu đen ôm lấy thân hình mảnh mai, chân váy ngắn tũn, lộ ra đôi chân trắng như sứ. Chân mày, khóe mắt đượm thêm vẻ tang thương, hãy còn đang chìm đắm trong giai điệu bi thương ấy.
Cô ngẩng đầu lên, trông thấy anh, thảng thốt nhìn anh, rồi lại cúi đầu xuống, miễn cưỡng đàn tiếp.
Đàn xong một bản, cô đứng lên đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống rồi nói: “Lâu rồi không gặp.”
“Sao em lại phải làm ở chỗ này?”
“Dùng hết tiền rồi, phải kiếm một ít để sống qua ngày thôi.” Cô tóm gọn lại câu chuyện hết mức có thể, thản nhiên nói.
“Sao chỉ có một mình anh tới? A Tảo đâu?”
“Cô ấy ở nhà.”
“Hai người kết hôn rồi sao?”
“Chưa.”
“Cũng đúng, anh không giống như người đã kết hôn.”
Cô gọi một ly rượu bạc hà, nói: “Em vẫn thấy rất kỳ lạ, hai người như vậy mà lại đi cùng một đường.”
Anh không tiếp lời. Anh không biết cái cô gọi là kỳ lạ có ý gì.
Cô uống một hớp rượu bạc hà và nói tiếp: “Có một kiểu phụ nữ, một ngày nào đó, cô ấy đem lòng yêu một người đàn ông, anh ta chính là cả thế giới của cô ấy, cô ấy chỉ nuôi một hy vọng duy nhất là có thể được cùng anh ta sống nương tựa lẫn nhau, trải qua một cuộc sống hạnh phúc, tựa như những chuyện ấy là lẽ đương nhiên. A Tảo chính là người phụ nữ kiểu này, nhưng anh cũng là một người sợ hứa hẹn. Khi một cô gái quá gần gũi với anh, thể nào cũng phải chịu sự đả kích ghê gớm.”
“Hình như em đang phân tích con người anh thì phải?”
“Bởi vì chúng ta là đồng loại.”
Anh nhìn cô. Lúc cô rời bỏ anh, trong một thời gian, quả thực anh cũng rất đau đớn. Ngoài lý do bị cô phản bội, còn bởi vì anh đã mất đi sự sẵn sàng theo đuổi một cô gái khác.
“Tuy nhiên dường như anh cũng có chút thay đổi.” Cô nói.
“Hửm?” Anh hơi ngẩn ra.
“Trong mắt anh chứa vẻ ngoan ngoãn, nghe lời, dường như đã bị một người con gái chinh phục vậy. Trước nay anh đâu có như thế.”
Anh lúng túng cười, đối với một người đàn ông, “ngoan ngoãn” không phải là một từ hay cho lắm. Cô làm anh nghĩ rằng anh là một con dã thú, đang dần dần mất đi bản năng sinh tồn.
Lý Trừng trờ về từ quán bar, thấy Phương Huệ Tảo đang nằm co quắp trên giường, vùi đầu vào trong gối, anh gần như không nhìn thấy mặt của cô.
Cô không hề ngủ. Chỉ là lúc này, nếu không nhắm mắt lại giả vờ ngủ thì cô cũng chẳng biết làm gì. Đôi khi, cảm thấy khó chịu, đến tối, thực sự rất muốn được ngủ, rồi đến mai lại là một ngày mới, có thể bỏ bớt sự bướng bỉnh và cố chấp đó, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh nằm xuống cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, để thử thăm dò, và cũng là để đầu hàng. Cô không đẩy anh ra, khi anh chạm được vào cánh tay của cô, cả người cô dường như rơi vào một vũng nước ô mai, rất chua, nhưng bên trong chua còn có cả ngọt. Cô xoay người sang chỗ khác, ngửi thấy mùi rượu từ người anh.
“Anh uống rượu à?”
Anh không đáp, chỉ ôm cô chặt thêm một chút. Cô vùi đầu vào ngực anh. Khi phụ nữ biết đàn ông vì mình mà uống rượu, lòng luôn có chút xót xa, cũng có chút tự trách, và có lẽ còn có một chút tự hào.
Những ngày trời không mưa, Phương Huệ Tảo sẽ đi làm bằng chiếc xe đạp của mình, ngang qua con ngõ nhỏ, xuyên qua ánh sáng nhạt lúc hừng đông và ánh hoàng hôn buổi chiều tà.
Thứ cô đang ngồi lên, chính là tình yêu của cô, hệt như một nàng tiên cưỡi cây chổi thần, dường như có thể bay lên những đám mây.
Sau buổi hôm đó, bố của Lý Trừng lại gọi điện tới.
Lần này là Lý Trừng nhận điện thoại.
“Bố xin lỗi, hôm đó bố quên mất.” Ông nói.
“Không sao ạ, hôm ấy con cũng chẳng đến.”
Hai lần Lý Trừng đi đến quán bar đó, Châu Nhã Chí hoặc sẽ nói chuyện phiếm cùng anh, hoặc là không nói câu nào. Hai người bây giờ không cùng chung suy nghĩ nữa. Cô thì nghĩ đến chuyện hồi xưa, còn anh lại nghĩ tới tương lai. Anh luôn thích nghe cô đánh đàn, cô đã tiến bộ rất nhiều. Những ngón tay khoan thai của cô tuôn ra những dòng cảm xúc khác hoàn toàn so với trước kia. Anh không biết cô đã trải qua những chuyện gì, thế nhưng tất thảy đều thể hiện rõ qua nét mặt của cô; mà chính anh giờ đây dường như đã khô cạn ý tưởng, tiến độ của cuốn tiểu thuyết kia càng lúc càng chậm, anh sợ cuộc tình quá yên ổn, cuộc sống quá an bình này sẽ khiến anh quên mất việc phải sáng tác như thế nào, đúng như cô nói, anh đã trở nên ngoan ngoãn.
Đúng vậy, từ trước tới nay, anh chưa từng yêu một người nào lâu đến vậy, cũng chưa bao giờ là anh không chịu nổi đối phương, mà là đối phương không chịu nổi anh. Mỗi lần tới quán bar này, anh đều dắt theo Ô Đức đi, nó sẽ ở bên ngoài chờ anh, A Tảo sẽ không hỏi anh đi đâu nữa mà cô sẽ tưởng là anh và nó đi dạo. Anh cũng sẽ không nấn ná ở quán bar lâu, vì A Tảo sẽ lo lắng cho anh, anh không muốn cô phải lo lắng. Anh yêu cô, song, cũng chỉ có yêu mới có thể biến thế giới thành một ngôi nhà nhỏ, hóa không khí thành những sợi tơ.
Hôm nay là sinh nhật của Phương Huệ Tảo. Sau khi hết tiết, cô vội vàng chạy về nhà.
Đèn nhà vẫn sáng, còn Lý Trừng thì đã ra ngoài. Cô nghĩ rằng anh muốn cho cô một bất ngờ, từ dạo trước đến giờ, anh chưa từng đặt chân ra khỏi nhà.
Sắc trời đã tối, Lý Trừng vẫn chưa về nhà. Không ngờ anh lại quên mất sinh nhật của cô, dù cô đã từng nhắc anh. Cô đạp xe đến sân bóng tìm anh, quả nhiên anh đang đá bóng cùng mọi người ở đó.
Anh trông thấy cô, nở nụ cười ấm áp chạy đến trước mặt cô, hỏi: “Em tìm anh có việc gì vậy?”
“Hôm nay là sinh nhật của em.”
Lúc này anh mới nhớ ra, thấy cô có vẻ tức giận, anh liền vội vàng nói: “Bây giờ chúng ta đi ăn cơm chúc mừng luôn.”
“Không cần nữa.”
Cô leo lên xe, phóng xe bạt mạng, không nghe anh giải thích. Cô luôn quan tâm đến anh, nhưng anh lại chẳng bao giờ để ý.
“A Tảo.” Anh đuổi theo cô ở phía sau.
Cô không dừng xe, cô không thể nghe thấy gì nữa.
Anh cật lực đuổi theo, chặn tay ở phía đuôi xe, định khiến cô dừng lại, chẳng dè lôi như vậy lại làm anh bổ nhào về phía trước, đột ngột mất thăng bằng, cả người và xe đạp đều lăn xuống đất. Hai người lộn nhào xuống, khắp bàn tay và đầu gối đều bị xước. Anh liền vội vàng đỡ cô dậy, hỏi dồn:
“Em có sao không? Anh xin lỗi, anh không cố ý đâu.”
“Anh xem anh đã làm gì đi!” Cô cáu kỉnh hét lên.
Anh thấy váy của cô bị rách, máu ở đầu gối chảy không ngừng, vẻ mặt hết sức đau đớn. Anh bèn vội móc một chiếc khăn ra lau sạch máu trên đầu gối cô.
“Anh xin lỗi.” Anh áy náy nói.
“Anh xem anh đã làm gì đi!” Cô nhấc chiếc xe đạp lên, lúc nãy cô không nói đến cô, mà là nói đến chiếc xe đạp anh tặng cho cô.
Chiếc xe đạp kia đang chạy thì vấp phải cục đá ven đường, tấm chắn bùn ở bánh sau bị bắn lên một vết bùn rất đậm, cô lập tục xé váy ra lau vết bùn kia, đáng tiếc là đã vô dụng.
“Em có đau không?” Anh lo lắng hỏi.
“Đừng để ý đến em.”
Cô leo lên xe, đi càng lúc càng xa, vứt anh ở phía sau. Anh không thể làm gì khác ngoài việc nhìn theo bóng cô dần biến mất dưới ánh hoàng hôn ảm đạm.
Phương Huệ Tảo cởi váy, ngồi cạnh bồn tắm rửa vết thương. Cô mới mua bộ váy màu trắng này, để dành để hôm nay mặc. Bây giờ váy đã rách bươm, không thể mặc được nữa, cô xót cho váy, xót cho đầu gối, xót cho chiếc xe đạp kia, càng xót xa hơn nữa vì trong lòng anh không có cô. Cô ra sức bịa ra lý do cho anh, trước giờ anh luôn là người như vậy, không phải là cô không biết. Anh quên mất một ngày quan trọng, anh dường như chẳng quan tâm đến điều gì cả, anh chỉ biết sống trong một thế giới riêng của mình, thế giới mà cô không thể bước vào. Anh là người thích cái gì cũng chỉ thích trong chốc lát, đôi khi cô không cách nào biết được trong lòng anh muốn gì. Nhưng những thứ đó có quan trọng không chứ? Quan trọng nhất là anh yêu cô, cô biết anh yêu cô, nếu không anh sẽ không như vậy. Không thể nào chung sống cùng cô, anh từng nói anh đang dần đánh mất bản thân, chỉ dựa vào điểm này, cô đã không thể trách móc anh thêm chi nữa.
Cô nghe thấy tiếng Lý Trừng về. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của anh, cô đã mềm lòng.
“Có đau không?” Anh vào phòng tắm hỏi thăm cô.
“Nếu như nói không đau thì đó là gạt anh.”
“Nghiêm trọng lắm à?” Anh ngồi xổm xuống, nhìn vết thương trên đầu gối cô.
Anh giống như một đứa trẻ phạm lỗi, anh chẳng hề có ý định làm cô tổn thương. Cô nhẹ nhàng dựa lên vai anh.
“Sinh nhật vui vẻ.” Rồi anh lại tiếp, “Anh đi mua thuốc sát trùng và băng gạc nhé.”
“Thế còn quà sinh nhật của em thì sao?” Cô gác chân lên đùi anh, để anh rửa vết thương cho cô.
“Thích không?”
“Thích vô cùng.” Cô ra vẻ chuẩn bị đá anh.
Anh bắt được chân của cô, dán băng gạc lên, ôm lấy chân của cô đặt ở khuôn mặt ấm áp của mình.
“Anh vẫn còn nguy cơ yêu em chứ?” Cô hỏi.
“Ừ.”
Tối nay, Lý Trừng lại tới quán bar một mình. Châu Nhã Chí đang đánh đàn hết sức chăm chú. Cô nhìn thấy anh, chỉ liếc một cái, rồi lại dán mắt xuống những phím đàn đen đen trắng trắng. Trên thế giới còn có một dạng thất vọng, cô và Lý Trừng vừa chia tay lại gặp nhau. Khi đó, cô thích người đàn ông khác, cô cho là mình đã làm đúng, cô và người đàn ông kia sinh sống ở vô số nước châu Âu trong một năm, cuối cùng lúc dừng lại, cô lại dẫn anh ta trở về Bremen.
Tối đó, cô và anh ta đang đi dạo trên quảng trường. Anh ta thì thầm bên tai cô: “Anh yêu em”, khi đó cô bỗng nổi hết da gà. Nếu như anh ta không nói “Anh yêu em”, cô vẫn tưởng là cô yêu anh ta, song lúc anh ta nói ra, cô mới biết là mình không yêu anh ta. Hôm sau, cô bỏ lại anh ta, một mình trở về Hồng Kông. Cô chưa từng nghĩ sẽ về bên Lý Trừng, nhưng hết lần này tới lần khác đều chạm mặt anh, cô cố tình tóm tắt hết mức chuyện sau khi chia tay, bởi vì đó là một sự phản bội sai lầm. Gặp lại Lý Trừng, cô càng nhớ anh hơn nữa, nhưng giờ anh đã là của người khác. Cô là một người trọng thể diện, cô sẽ không quay đầu lại. Huống hồ, cô không hề nắm chắc cơ hội anh sẽ trở về bên cạnh cô, bởi cô nhận ra được sự thay đổi của anh. Nếu không thật sự yêu một người con gái, anh sẽ không thay đổi nhiều đến vậy.
Ô Đức đến tìm Lý Trừng, Phương Huệ Tảo mở cửa cho nó vào. Cô ngồi xuống trước mặt nó rồi nói: “A Trừng ra ngoài rồi, không bằng tối nay tao với mày cùng đi dạo nha.”
Cô dắt Ô Đức đi dạo trên đường, Ô Đức cứ ngồi ở trước quán bar, thế nào cũng không chịu đi.
“Không được ngồi ỳ ở đây.” Cô kéo nó đi.
Nó vẫn không chịu đi, như thể là đang đợi ai đó. Cô chưa bao giờ để ý gần nhà mình lại có một quán bar như thế. Do lòng hiếu kỳ thôi thúc, cô men theo từng bậc cầu thang đi xuống, chợt trông thấy Lý Trừng và Châu Nhã Chí. Hai người họ đang ngồi ở trước quầy bar nói chuyện với nhau. Cô không thể tin vào mắt mình nữa. Tối nào anh cũng đi dạo cùng Ô Đức, hóa ra là tới đây.
Châu Nhã Chí đã trông thấy cô.
“A Tảo, đã lâu không gặp.” Cô mỉm cười.
Lý Trừng nhìn cô, có vẻ khó xử.
“Em dắt Ô Đức đi dạo, nó lại ngồi ỳ ở ngoài này không chịu đi, em thấy kỳ lạ nên thử vào đây xem.” Cô không muốn Lý Trừng hiểu lầm cô.
“Em ngồi đi.” Anh để mình ngồi giữa hai người.
“Cậu uống gì? Tớ mời.” Châu Nhã Chí nói.
“Rượu trắng là được rồi.” Cô đáp.
“Bố mẹ cậu có khỏe không?” Châu Nhã Chí hỏi thăm.
“Họ khỏe lắm, cậu thật có lòng.”
“A Tảo không kể anh nghe, năm hai em từng bỏ nhà đi bụi, cậu ấy đã cho em ở tháng à?”
“Vậy sao?”
“Ừ.” Phương Huệ Tảo gật đầu.
“Bố mẹ của A Tảo rất thương em, em không nỡ đi tý nào. Khi đó may mà có cậu ấy cho em ở, nếu không thì em sẽ phải ngủ ngoài công viên đấy.”
“Hồi ấy tớ rất hâm mộ cậu.” Phương Huệ Tảo nói, “Tớ chưa bao giờ dám bỏ nhà đi, tớ là một người rất hèn nhát.”
“Sáng nào bố của A Tảo cũng bắt bọn em đứng dậy chạy bộ, cái này em không thể chống trả được.”
“Đúng vậy, cái này tớ cũng không thể chống trả nổi.” Phương Huệ Tảo cười nói.
Cô nhớ cô và Châu Nhã Chí đã từng có tình bạn tốt đến vậy, tại sao bây giờ lại trở thành như thế này?
“Em xin phép, em không tiếp chuyện được nữa.” Châu Nhã Chí trở lại trước đàn piano, lại tiếp tục đàn bản nhạc cũ quen thuộc. Lý Trừng giờ đã là của người khác, chỉ có bản nhạc này vẫn còn là của cô mà thôi.
Trên đường về nhà, Lý Trừng không nói câu nào. Anh không muốn giải thích, giải thích chính là thể hiện sự ngu xuẩn. Nếu như A Tảo tin tưởng anh, anh không cần thiết phải giải thích.
Cô rất muốn nghe anh giải thích, nhưng cô lại không biết anh có suy nghĩ này. Cô phải học cách chấp nhận anh là người không thích giải thích.
Nhưng cuối cùng cô không thể kiềm chế được mà hỏi: “Anh vẫn thích cô ấy sao?”
“Đừng đùa nữa.” Anh nói.
Anh vẫn chẳng có cách nào thay đổi được cô.
Ô Đức đi giữa bọn họ, còn họ thì càng lúc càng dạt ra xa nhau.