Hôm nay Phương Huệ Tảo và các giáo viên đưa một tốp học sinh lớp năm tới Trường Châu để cắm trại. Những học sinh này sau đó phải rời khỏi trường học. Kể từ khi sống cùng Lý Trừng, cô chưa từng phải xa anh ngày nào, mà lần này phải xa anh tới tận ba ngày hai đêm. Đây là lần xa nhau dài nhất, nên cô luôn nhung nhớ anh.
Tối hôm sau phải mang học sinh lên biển ngắm sao. Trong trại, trước khi lên đường, cô gọi một cuộc cho Lý Trừng. Giọng nói anh pha chút mệt mỏi.
“Anh khó chịu à?” Cô lo lắng.
“Dạ dày hơi đau một xíu.”
“Anh uống thuốc chưa?”
“Em đừng lo, anh tự biết chăm sóc bản thân mà. Em phải ra ngoài đúng không?”
“Ừ, đi ngắm sao.”
“Đừng để học sinh phải chờ.”
“Ừ.”
Trên trời không có sao, có lẽ ở bên kia, A Tảo cũng không nhìn thấy sao. Cô xa anh hai ngày, anh lại thấy tự do hơn hẳn. Phụ nữ mãi mãi không thể hiểu được đàn ông khát cầu tự do biết bao nhiêu. Cho dù anh yêu một người con gái đến nhường nào, nhưng ngày nào cũng phải đối mặt với cô, vẫn sẽ mệt mỏi đến không thể mở mắt ra nổi, sẽ không thấy được ưu điểm của cô.
Đúng lúc này, có người bấm chuông cửa.
Lý Trừng đứng lên mở cửa. Châu Nhã Chí một tay ấn chuông, tay kia thì kéo túi xách khoác lên vai, đứng nghiêng ngả ở ngoài cửa, hơi say, có vẻ như là đã uống rượu.
“Em vừa tình cờ đi ngang qua, có thể cho em mượn phòng tắm được không?”
“Đương nhiên là được.”
“A Tảo đâu?”
“Cô ấy dẫn học sinh đi cắm trại rồi. Phòng tắm ở đằng kia kìa.”
Châu Nhã Chí đi vào phòng tắm, đặt cạnh bồn rửa mặt là chiếc bàn chải, hai cốc nước súc miệng, một cái đựng dao cạo râu điện, một cái đựng mỹ phẩm, được xếp ngay ngắn. Khắp nơi đều là vết tích chung của Phương Huệ Tảo và Lý Trừng, cô bỗng đâm ra ghen tỵ với họ.
Lúc ra khỏi phòng tắm, cô hỏi: “Em có thể ngủ ở đây một lát không? Mệt chết mất.”
Vừa nói cô vừa cởi tuột giày cao gót ra, rồi nằm xuống ghế salon.
“Không thành vấn đề.”
“Tắt đèn đi được không. Sáng vậy em không ngủ được.”
“Ừm.” Anh tắt đèn đi, vào phòng sách làm việc tiếp.
Cô thu tay lại, cuộn tròn trên ghế. Tối nay, cô vô cùng cô đơn, không muốn về nhà một mình. Ở trong ngôi nhà nhỏ bé, tối mịt và xa lạ này, có xe đạp, có cây thông Nô-en trên tường, có hơi người, cô tìm được một thứ cảm giác ấm áp. Cô chợt cảm thấy mình có quyền đi tìm người yêu cũ tạm thời chăm sóc mình lúc cô đơn, đây là đặc quyền của phụ nữ.
Đêm nay ở Trường Châu không có sao. Mọi người đốt lửa lên, vây quanh đống lửa khiêu vũ.
Phương Huệ Tảo liếc đồng hồ đeo tay một cái. Bây giờ về vẫn còn kịp. Cô nghe thấy có duy nhất một chuyến tàu cuối cùng từ Trường Châu về Hồng Kông, bèn báo với đồng nghiệp một tiếng, nói trong nhà có việc gấp, phải về ngay để xem thế nào, và còn đồng ý rằng tối nay bất luận thế nào cũng mau chóng trở về. Lúc hôm qua đi khỏi nhà, cô đã mang theo thuốc đau dạ dày mà lại không nghĩ rằng người cần thuốc chính là Lý Trừng. Anh là người không bao giờ biết chăm sóc mình, thà chịu đau chứ nhất quyết không chịu đi mua thuốc. Cô vội vàng mang thuốc về cho anh, cô phải về chăm sóc anh một lát.
Trên tàu rất ít khách, dưới ánh đèn vàng vọt, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Bất giác nhận ra, cô và Lý Trừng đã ở bên nhau hai năm bảy tháng, cái đêm anh đứng đợi cô dưới gốc cây lựu ở ngoài cổng trường kia, phảng phất như mới hôm qua.
Lúc chia tay với Sử Minh Sinh, cô từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp được một người đàn ông nào tốt hơn nữa. Khi đó, không phải anh ta đã nói rằng đời người còn có rất nhiều lựa chọn sao? Gặp được Lý Trừng là lựa chọn tốt nhất trong cuộc đời.
Tàu cập bến, cô vội vàng chạy về nhà. Trong phòng khách một màu đen kịt, cô bật đèn lên, thấy một cô gái đang cuộn mình trên ghế salon, nằm quay lưng lại.
Lý Trừng nghe thấy tiếng mở cửa, bước ra khỏi phòng sách.
“Sao em lại về vậy?” Anh hỏi.
Châu Nhã Chí bị đánh thức, xoay người rồi mở mắt ra, trông thấy Phương Huệ Tảo.
“A Tảo!” Cô bật dậy, vừa đi giày cao gót vừa giải thích, “Ban nãy tớ vừa dùng nhờ phòng tắm nhà cậu, tại mệt quá nên nghỉ ở đây một lát đó mà.”
Cô đứng lên, cầm túi xách và nói với họ: “Chào nhé.”
Châu Nhã Chí đi rồi, Phương Huệ Tảo và Lý Trừng mặt đối mặt. Cô muốn nghe anh giải thích, nhưng anh chẳng hề nói gì.
Cô lấy một vỉ thuốc đau dạ dày ra khỏi túi xách, đặt lên bàn rồi nói: “Em mang thuốc đau dạ dày về cho anh.”
“Anh đỡ hơn rồi.”
“Em phải tranh thủ bắt chuyến tàu cuối cùng để về ngay đây.” Cô xoay người bỏ đi.
Ở trên xe tắc xi, cô không ngừng lấy lí do cho anh. Nếu như họ có làm gì đó, không thể chỉ có người nằm trên ghế salon, người kia lại ở trong phòng sách. Có lẽ Châu Nhã Chí nói thật, nhưng đây đã là lần thứ hai cô bắt gặp họ ở cùng nhau rồi. Châu Nhã Chí vẫn chưa dứt tình với anh, vậy còn anh thì sao đây?
Lý Trừng nhìn vỉ thuốc trên bàn một lát, sau đó cấp tốc đuổi theo.
Xe đã đến bến, Phương Huệ Tảo chạy vội lên tàu, đúng lúc đó thì người lái tàu vừa kéo ván tàu lên, trông thấy cô, lại bỏ ván tàu xuống để cho cô lên thuyền. Trên tàu rất ít khách, dưới ánh đèn vàng vọt, mỗi người đều có một tâm sự riêng. Phương Huệ Tảo khóc, cô đã từng bỏ quãng thời gian đẹp nhất ở hai năm bảy tháng đó, nhưng anh lại làm cô bị tổn thương.
Khi Lý Trừng chạy được tới bến thì cửa tàu đã đóng, chuyến tàu duy nhất vừa rời đi. Anh chán nản dựa người vào lan can. Anh sẽ không nói cho cô biết, anh đã từng tới bến tàu. Nếu tình yêu là một cuộc truy đuổi, anh thực sự đã cố hết sức rồi.
Tàu rời khỏi Trường Châu, cắm trại kết thúc, mọi người đều lưu luyến về nhà. Nhưng Phương Huệ Tảo không biết có nên về nhà hay không. Cô có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sao? Cô sợ mình không làm được.
Lúc cô về, Lý Trừng đang chơi với Ô Đức.
“Em về rồi à?”
“Ừ.”
Ô Đức vẫy đuôi mừng cô trở về.
“Em ăn cơm chưa?”
Cô bỗng cảm thấy hết sức thất vọng.
“Anh không muốn nói gì với em à?” Cô hỏi.
Anh nhìn cô, rồi lại cúi đầu xuống vuốt ve lông của Ô Đức, dường như không muốn nói chi nữa.
“Anh lại đến với cô ấy rồi à?”
Anh vẫn không buồn nhìn cô, chỉ nhìn Ô Đức.
“Vì sao anh không nhìn em? Em đáng ghét lắm ư?”
“Yêu cầu của em đã vượt quá sức chịu đựng của anh rồi.” Anh lạnh lùng đáp.
Cô bị đả kích sâu sắc, vặn lại: “Lẽ nào em không phải chịu đựng sao? Anh thật là ích kỷ.”
“Tại sao em không thể yêu một người vô điều kiện?” Anh ngẩng đầu lên hỏi.
“Anh nói đúng, yêu phải có điều kiện. Lúc đầu, anh cho em tiếp cận anh. Bây giờ ngay cả tiếp cận anh cũng không thể, đôi khi em còn chẳng biết anh đang nghĩ gì trong đầu nữa.”
“Nếu như hai ta chưa bắt đầu, may ra còn có khả năng, nhưng đã bắt đầu rồi, mới biết là không thể nào.” Anh chán nản nói.
“Anh muốn em đi, đúng không?” Cô run rẩy hỏi.
Bởi vì sợ anh mở lời trước, nên cô mở miệng trước.
Anh không đáp.
“Vậy được rồi.” Cô lấy vali ra, quăng hết đồ của mình vào.
Ô Đức đứng cạnh chân cô, dụi dụi đầu vào, hình như là muốn giữ cô lại. Cô dịch chân đi, cô không cần nó níu giữ cô ở lại, mà là người đàn ông kia. Thế nhưng anh lại chỉ lặng im không nói câu nào.
“Những đồ khác thì hôm khác em tới lấy.” Cô kéo vali bước ra ngoài.
Ô Đức đuổi theo, cuối cùng lại trở về một mình.
Cô đi rồi. Anh thấy căm ghét sự ích kỷ của mình, nhưng anh không thể nào thay đổi vì cô.
Châu Nhã Chí đang tắm, nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô liền chạy ra xem thử là ai.
Phương Huệ Tảo đang đứng ngoài cửa.
“Trước đây tớ từng cho cậu ở lại, bây giờ cậu có thể cho tớ ở lại không?”
Châu Nhã Chí mở cửa cho cô lách vào.
“Cậu cãi nhau với Lý Trừng à?”
Phương Huệ Tảo bỏ vali xuống, đáp: “Ờ.”
Phòng này rất nhỏ, trang trí cũng rất ư giản đơn, chỉ có duy nhất một chiếc giường.
“Cậu cãi nhau với Lý Trừng, tại sao lại chạy sang chỗ tớ?”
“Bởi vì tớ không còn nơi nào để đi cả, vả lại, tớ đến đây để giám sát cậu.”
“Giám sát tớ?”
“Xem cậu có đi tìm anh ấy không.”
Châu Nhã Chí không khỏi nở nụ cười, nói: “Cậu ở cùng Lý Trừng lâu quá rồi, thế là cũng lây tính quái gở của anh ấy luôn. Tùy cậu. Mặc dù mấy hôm nay tớ nghỉ, nhưng giường lại quá nhỏ, hai người cùng nằm sẽ chật lắm đấy.”
“Tớ ngủ ở đây.” Cô mở vali, lôi một chiếc túi ngủ ra trải lên sàn nhà.
“Ngủ ngon.” Cô chui vào trong túi ngủ.
Đêm đã khuya, nhưng cả hai người vẫn chưa ngủ.
“Trước đây tại sao bọn mình lại thân nhau như vậy?” Phương Huệ Tảo hỏi.
“Bởi vì chúng ta không lần lượt yêu chung một người đàn ông.”
“Là do cậu bỏ anh ấy trước mà.”
“Bây giờ tớ cũng đâu muốn quay về với anh ấy..”
Hôm sau, Phương Huệ Tảo dậy rất sớm, cô vốn không tài nào ngủ được nữa.
Cô ngồi dưới đất đọc sách, xem tập tranh châm biếm của Lý Trừng cô mang theo lúc đi khỏi.
Đến tận chiều, Châu Nhã Chí vẫn chưa rời giường.
Phương Huệ Tảo tới bên giường cô, nhận ra sắc mặt của cô rất nhợt nhạt, cơ thể run lên không ngừng.
“Cậu không sao chứ?” Cô sờ lên trán Châu Nhã Chí. Rất nóng
“Cậu bị sốt rồi, nhà cậu có thuốc hạ sốt không?”
Châu Nhã Chí lắc đầu.
“Tớ ra ngoài mua, cậu để chìa khóa ở đâu?”
“Treo phía sau cửa ấy.”
Phương Huệ Tảo ra đường mua một tá thuốc hạ sốt, rồi lại đến chợ mua một túi gạo nhỏ, một miếng thịt lợn nạc và hai quả trứng muối. Cô đút thuốc cho Châu Nhã Chí uống, đắp kín chăn cho cô, rồi lau mồ hôi cho cô bằng khăn mặt.
“Cậu không cần phải đi làm à?” Châu Nhã Chí hỏi.
“Nhà trường bắt đầu cho nghỉ hè rồi.”
“Ơ, vậy hả?”
Cô ngủ mê man tới tận tối mới dậy.
“Cậu đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi, cám ơn nhé.”
“Thơm thế, cái gì đấy?”
“Tớ nấu cháo, cậu bị mệt ăn cháo sẽ dễ chịu hơn đấy.”
Phương Huệ Tảo dùng muỗng múc một bát cháo cho Châu Nhã Chí.
Châu Nhã Chí ngồi dậy ăn cháo, cả ngày cô chưa ăn uống gì cả, nên bây giờ thấy hết sức ngon miệng.
“Cháo ngon quá.” Châu Nhã Chí tán thưởng.
“Cảm ơn cậu.”
“Sao cậu lại đối xử với tớ tốt như vậy?”
“Tại cậu bị bệnh.”
“Cậu rất biết chăm sóc người khác.”
“Đây lại là khuyết điểm của tớ, anh nghĩ tớ làm mất sự tự do của anh ấy.”
“A Trừng là một người đàn ông chưa trưởng thành, ở cùng mẫu người này sẽ không có được kết cục cậu mong muốn đâu.”
“Tớ muốn kết cục nào cơ chứ?” Cô sững sờ giây lát.
“Chính là yêu một người đàn ông, sau đó cùng anh ta sinh con đẻ cái. Tớ thực sự không tài nào tưởng tượng ra cảnh Lý Trừng làm bố!” Cô không kìm được cười rộ lên.
“Các cậu đã từng thảo luận về vấn đề này sao?” Cô thấy hơi ghen tỵ.
“Hồi bọn tớ ở cùng nhau, chưa từng đề cập đến hai chữ “kết hôn” này.”
“Người đàn ông kia đâu? Cậu chia tay với anh ta rồi à?”
“Ừ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh ta nói “anh yêu em”.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Tớ nổi hết cả da gà lên. Hóa ra là tớ không yêu anh ta. Vốn dĩ ba chữ này nên làm người ta cảm động mới phải, không ngờ cuối cùng nó lại là một câu trắc nghiệm.”
“Kiếp này chúng ta có thể nghe được bao nhiêu lần câu “anh yêu em” cơ chứ?”
“Quả thực là không nhiều lắm.” Đầu cô hơi đau. Cô lấy tay di di đầu.
“Cậu nghỉ một lát đi, để tớ đi rửa bát cho.”
“Cậu không cần phải đối xử với tớ tốt như vậy.”
“Có lẽ tớ muốn làm cậu cảm động.” Cô cười gượng.
“Làm tớ cảm động?”
“Để cậu không cướp A Trừng đi.”
“Cậu biết là tớ rất sĩ diện mà.”
“Tớ biết.”
“Cậu coi thường tớ quá, là do tớ đã bỏ anh ấy, vì sao tớ lại muốn cướp anh ấy về chứ? Mà cậu cũng coi thường A Trừng quá rồi. Anh ấy rất tốt, nếu có kiếp sau, tớ vẫn hy vọng được ở cùng anh ấy.”
Nửa đêm, Châu Nhã Chí nghe thấy từng cơn khóc nhỏ. Cô đi đến bên Phương Huệ Tảo, ngồi xuống hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Tớ không biết vì sao tớ phải ở đây, vì sao tình yêu của tớ lại biến thành thế này. Tớ nhớ anh ấy lắm.” Cô nức nở.
“Nếu cậu nhớ anh ấy thì hãy quay về đi.”
“Tớ không biết yêu theo cách của anh ấy.”
Đến tối ngày thứ năm, Châu Nhã Chí thay quần áo chuẩn bị đi làm.
“Cậu đi đâu thế?”
“Tớ đi làm. Việc này của tớ không được nghỉ hè đâu nhé, không phải cậu cũng muốn đi giám sát tớ đấy chứ?”
“Tớ ở đây đợi cậu về là được rồi.”
“Cậu có nhìn thấy cái kẹp tóc đen của tớ ở đâu không?” Cô rũ chăn ra tìm kẹp tóc.
Đúng lúc này, có tiếng chuông cửa.
Châu Nhã Chí ra mở cửa, dường như cô đã biết là ai từ sớm rồi.
“Anh đến là tốt rồi.” Cô mở cửa cho Lý Trừng vào,
Phương Huệ Tảo thấy là Lý Trừng, vừa vui vừa đau. Vui vì anh tới đón cô, đau vì anh đến quá muộn, ngày nào cô cũng nhớ anh.
“Làm ơn mang cậu ấy đi nhanh lên, em không quen sống chung với người khác đâu.”
“Cậu không chứa chấp tớ, tớ vẫn có thể đi chỗ khác.” Phương Huệ Tảo ngồi xổm xuống đất gấp túi ngủ lại.
“Để anh.” Lý Trừng đón lấy vali từ tay cô.
“Không cần.”
“Đi mau lên! Mau lên! Tớ không chịu nổi cái cảnh cậu khóc hằng đêm nữa rồi.” Châu Nhã Chí nói.
Cô biết Châu Nhã Chí đang cố ý nói cho Lý Trừng nghe.
Trước khi đi, cô quay đầu lại nói với Châu Nhã Chí: “Kẹp tóc của cậu ở trong phòng tắm í.”
“Được, tớ biết rồi. Tạm biệt.” Châu Nhã Chí đóng cửa lại.
Cô nghĩ nhất định mình bị điên rồi. Cô vẫn còn yêu Lý Trừng, nhưng cô lại bảo Lý Trừng đến đây đón Phương Huệ Tảo đi. Cô bị Phương Huệ Tảo làm cho cảm động rồi ư? Không, dĩ nhiên là không phải, cô làm như vậy là vì mình, cô muốn chứng minh mình không còn yêu Lý Trừng nữa.
Phương Huệ Tảo kéo hành lý đi trước, Lý Trừng chạy lên đoạt hành lý từ tay cô, kéo tay cô lại rồi nói: “Anh xin lỗi.”
“Tại sao lại xin lỗi em?”
“Anh xử sự quá cảm tính.”
“Người bốc đồng là em.” Cô nhìn anh thật lâu, cô đã năm ngày chưa trông thấy anh.
“Anh có yêu em không?” Cô hỏi.
“Không phải anh đã nói là con gái không nên hỏi câu này à?”
“Em nhận thua. Em muốn biết.”
“Không phải anh đã nói là đã đến mức độ nguy hiểm rồi à?”
“Em muốn biết bây giờ đã nguy hiểm đến mức nào rồi.”
“Đã không thể sống thiếu em nữa.”
Cô với tay nâng mặt của anh lên, hôn anh một cái thật sâu, nói: “Em cũng thế.”
Tình yêu đã đưa họ lại gần với nhau, để cho bọn họ yêu nhau sâu đậm như vậy. Nhưng mà chẳng qua chỉ là để tạm trì hoãn mâu thuẫn sinh hoạt mà thôi.
Mùa đông năm nay dường như đến sớm, mới đầu tháng mười hai đã rất lạnh.
Hôm nay, sau khi tan làm, cô đạp xe về nhà. Gió lớn, cô phải đạp rất chật vật. Lúc ngang qua công viên, thì cô gặp phải bác gái tầng trên. Bác gái bước đến. Phương Huệ Tảo gật đầu với bà.
“Cô Phương vừa mới tan làm hả?” Bác gái hòa nhã nói.
Bà luôn rất nghiêm túc, kỳ quặc. Mấy năm nay, Phương Huệ Tảo không dám nói chuyện với bà, thế nhưng hôm nay dường như bà rất thích thú. Trên mặt nở nụ cười tươi tắn hiếm thấy.
“Chiếc xe đạp này của cô rất đẹp.” Bà khen.
“Cảm ơn bác ạ.”
“Cho tôi thử được không?”
Phương Huệ Tảo hơi ngây ra một lát, bác gái tuổi đã cao, còn có thể đạp xe ư? Nhưng nhìn dáng vẻ hăng hái của bà, cô cũng không tiện từ chối.
“Được ạ.” Cô xuống xe.
Bác gái run run trèo lên xe đạp, Phương Huệ Tảo vội vàng đỡ lấy. Thế nhưng bác gái ngồi càng lúc càng vững, còn đạp quanh hai vòng, lộ ra vẻ mặt hoạt bát, năng động.
“Lợi hại quá!” Cô vỗ tay.
Bác gái trèo xuống nói: “Hồi trẻ bác thường đi xe đạp.”
“Thảo nào bác đạp giỏi như vậy.”
“Con và Lý Trừng rất xứng đôi.”
“Thực ra bọn con có nhiều điểm không hợp.”
“Yêu một người hợp tính con không phải là vĩ đại. Yêu một người không hợp với con mới là vĩ đại.” Bác gái nói.
Đêm đó, cô và Lý Trừng đang ngủ thì nghe thấy từng hồi cò cấp cứu của xe cứu thương, kéo dài mất mấy phút.
Tối hôm sau, cô và Lý Trừng về nhà, đến hành lang thì gặp được bác trai đang đi một mình, dáng vẻ hết sức tiều tụy.
“Bác gái đâu ạ?” Cô hỏi.
“Đêm qua bà ấy đi rồi.” Bác trai buồn bã nói, “Do bị hen, bênh cũ tái phát. Xe cứu thương chở bà ấy đến bệnh viện, bác sỹ cấp cứu hơn mười phút, cuối cùng vẫn không cứu được.”
Buổi tối, Phương Huệ Tảo không tài nào ngủ được.
“Hôm qua bác ấy vẫn còn rất khỏe mạnh, tuy mọi khi em có chút bất đồng với bác ấy, nhưng em vẫn rất mến bác…”
“Có lẽ bác ấy đã có linh cảm trước.”
“Nếu như có một ngày như vậy, anh hi vọng anh và em, ai là người đi trước?”
“Đó không phải điều anh và em có thể quyết định được.”
“Em muốn anh đi trước em…”
“Tại sao? Em ghét anh thế cơ à?”
“Người kỳ quặc mất trước, sẽ tương đối hạnh phúc. Bác gái sẽ hạnh phúc khi đi trước bác trai, bởi vì bác trai lúc nào cũng chiều theo bác gái. Nếu như bác trai đi trước, còn lại mình bác gái, thì bác ấy sẽ rất đáng thương.”
“Cũng đúng. Như vậy thì nhất định anh phải chết trước em.”
“Đương nhiên, anh kỳ quặc như vậy, em mà chết trước, chỉ còn lại mình anh thì anh cũng sẽ rất đau khổ.” Cô nhìn anh thật lâu, cô không nỡ để anh chết trước, nhưng lại càng không nỡ bỏ anh lại một mình trên cõi đời này.