Chiều nay, Phương Huệ Tảo ở nhà, nhận cú điện thoại do bố gọi đến.
“Bố đang ở tiệm trà dưới tầng, con xuống đây một lát được không?”
“Con xuống ngay.”
Cô vội vàng đến tiệm trà. Bố đang đợi cô ở đó.
“Bố, có phải đã có chuyện xảy ra không ạ?”
“Bố đi ngang qua đây nên tiện thể ghé thăm con một lát ấy mà.”
“Con xin lỗi bố, lâu lắm rồi con chưa về nhà thăm bố mẹ.” Cô áy náy nói.
“Bố mẹ khỏe cả, không cần phải lo lắng. Bố đi xin giấy sang nước ngoài, bố sắp sang Canada rồi, con thực sự không định sang đó cùng bố mẹ à?”
“Con thích ở đây hơn.”
“Hàng ngày bố cũng có xem tranh của cậu ta.”
“Hả?” Cô hơi ngạc nhiên.
“Xem tranh của cậu ta có thể biết được các con sống ra sao.” Bố cô cười nói.
“Bố…”
“Bố rất vui vì con đã tìm được người mà mình thích, hơn nữa cậu ta cũng rất chung thủy.”
“Bố, sao bố biết anh ấy chung thủy?” Cô nở nụ cười.
“Cứ xem tranh biếm họa của cậu ta là biết cậu ta rất lương thiện. Được rồi, bố phải về đây, mẹ con đang đợi bố về ăn cơm.”
“Con tiễn bố đến bến xe.”
Phương Huệ Tảo đứng ở bến xe buýt đợi xe cùng bố. Tiết trời hôm nay rất lạnh, cô biết bố đích thân đến đây để gặp cô. Gió thổi rất to, cô bèn cởi chiếc khăn choàng lông cừu màu mận chín xuống, quấn lên cổ của bố.
“Không cần đâu.” Bố cô nói.
“Không được, ở đây gió to lắm.” Cô quấn khăn quanh cổ bố. Giây phút ấy, cô mới phát hiện ra rằng bố đã già rồi. Tóc bố đã hoa râm hơn nửa, vốn vóc người bố đã nhỏ giờ lại như càng thu nhỏ lại hơn. Năm tháng thường khiến cơ thể của con người thu nhỏ lại, và càng làm cho nỗi tiếc nuối trở nên lớn hơn.
Xa nhà lâu như vậy, mà bố thì đã già, cô cảm thấy mình rất bất hiếu.
“Bố, con xin lỗi…” Cô nghẹn ngào.
“Con sống tốt chính là sự báo hiếu lớn nhất cho bố mẹ rồi, con ạ.” Bố vỗ vai cô, “Xe tới rồi.” Bố cô lại nói tiếp.
“Bố, bố nhớ cẩn thận nhé.” Cô nhìn theo bóng bố bước lên xe, rồi nhìn bố vẫy tay chào tạm biệt mình.
Xe đã lăn bánh, nhưng cô vẫn ngơ ngác đứng nơi đó.
“Em đứng đây làm gì?” Lý Trừng bỗng nhiên xuất hiện đằng sau cô, khiến cô giật bắn mình.
“Bố vừa đến thăm em, em vừa tiễn bố lên xe.”
Anh thấy mắt cô đỏ hoe, bèn hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em cảm thấy mình rất có lỗi với bố. Có phải tất cả người con gái trên thế giới đều như vậy không, luôn chú trọng tình yêu hơn là tình thân?”
“Có lẽ là thế.”
“Bố mẹ em muốn sang Canada sống với anh trai em.”
“Vậy sao?”
“Đã qua bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn chưa bao giờ gặp người nhà của em.” Không biết vì sao, cô nghĩ cô cần phải trách cứ anh.
“Em biết anh sợ những việc thế này mà.” Anh kéo tay cô.
“Không phải anh sợ những việc thế này, mà là anh sợ phải hứa hẹn.” Cô bỏ anh lại, một mình chạy băng qua đường.
Anh ngỡ ngàng đứng trên đường. Có lẽ cô nói đúng, anh sợ phải bảo đảm với cha mẹ cô sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái họ, đây là một trách nhiệm nặng nề mà anh không thể gánh nổi.
Buổi chiều, anh bỏ bạn bè ở sân bóng lại, chạy về nhà. Bởi trời lạnh, nên anh nhớ tới cô, cảm thấy mình hẳn là nên trở về với cô, sự oán giận của cô làm anh thấy mọi nỗ lực của mình đều hoài phí.
Hôm nay trời rất lạnh, trong tiệm chỉ vỏn vẹn vài người khách. A Hữu đang uống rượu vang. Trong bụng có chút rượu thì người sẽ ấm lên nhiều. Đã rất lâu anh chưa gặp Đào Tuyết Lộ, có lẽ cuối cùng cô đã tìm được hạnh phúc, sẽ không bao giờ trở về nữa.
Lý Triệt đẩy cửa bước vào. Cô mặc một chiếc áo măng tô, đầu đội mũ màu đỏ rượu.
“Ngoài kia lạnh quá.” Cô cởi mũ ra, ngồi xuống nói.
“Em có muốn uống một chút rượu không? Có rượu, người sẽ ấm hơn chút đó.”
“Được, ấm hơn chút là tốt rồi, em còn phải ôn tập nữa.”
“Ôn tập?”
“Ngày mai em phải đến Anh tham gia cuộc sát hạch đợt hai, nên muốn đến bệnh viện học một chút kinh nghiệm. Hôm nay học nhiều đau đầu quá, nên em ra ngoài một lát.” Thực ra là cô muốn gặp anh một lát trước khi rời khỏi Hồng Kông.
“Em có tự tin không?”
“Có. Em thi quen rồi mà.”
“Em ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Em chờ anh một tý nha.” A Hữu bưng một đĩa trứng chiên ra cho cô.
“Là trứng chiên ốc sên hả?” Cô hỏi.
“Là trứng chiên thịt bò, ăn bổ não lắm đấy.”
“Thật à? Thế thì em phải ăn nhiều một chút mới được.”
Cô ăn hết món trứng chiên thịt bò anh làm, thứ cô ăn chính là tâm ý của anh.
“Chúc em thi đỗ.”
“Cảm ơn anh.” Cô chăm chú nhìn anh, một lời cổ vũ của anh dường như có tác dụng hơn tất thảy mọi thứ.
“Em phải về rồi.” Cô đứng lên chào tạm biệt.
Anh tiễn cô ra đến cửa.
“Tạm biệt.” Cô nói với vẻ lưu luyến.
“Tạm biệt.”
Anh trở lại nhà hàng, trông thấy chiếc mũ Lý Triệt bỏ quên trên ghế, bèn vội vàng cầm lấy đuổi theo cô.
“A Triệt!”
“Có chuyện gì vậy?” Cô quay đầu lại trong gió rét.
Anh bước tới, đưa mũ cho cô.
“Cảm ơn anh.” Cô đội mũ lên, thu hết can đảm hỏi anh, “Lúc em trở về, anh vẫn còn ở đây chứ?”
“Đương nhiên vẫn ở đây rồi. Nếu em thi đỗ, muốn gì anh cũng tặng cho em.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
“Em muốn anh theo em một đêm.”
Anh gật đầu. Cô đứng trước mặt anh, nở nụ cười xán lạn. Lần đầu tiên cô cảm giác được anh có chút thích cô, đó là bởi vì họ sắp sửa từ biệt ư?