Chiến Đội Lập Kỳ

quyển 1 chương 53: khổ vì gái theo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, tại một quầy hàng nhỏ ven đường của trấn Ylrez.

- Chọn trứng đi.

Một vị trung niên có mái tóc đã chuyển dần sang bạc, thân thể hơi còng xuống, hắn chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn người thanh niên trước mặt. Tuổi chỉ ngũ tuần, nhưng khí thế đặc sệt, thế nên trên người hắn tản ra một cổ áp bách nhàn nhạt.

Hiện tại đặt ở trước mặt “Khổ Vì Gái Theo” có ba quả trứng pokemon.

Vâng, có lẽ chúng ta nên tạm gác lại ba quả trứng pokemon mà bàn về cái tên “Khổ Vì Gái Theo” có vẻ hấp dẫn kia. Gã “Khổ Vì Gái Theo” là một người chơi chính hiệu, song có lẽ cuộc sống chẳng mấy tốt đẹp, ở ngoài đời xấu trai, xấu tính nên gái chẳng thèm để ý; cộng với việc muốn lấy le nên cái tên nhân vật được đặt theo phong cách thể hiện độ thiếu i - ốt trầm trọng của gã.

Hiển nhiên chúng ta không thể nói % những người đặt cái tên tương tự cái tên trâu bò này đều như thế. Nhưng có lẽ là gần % sẽ như thế. Thực tế cho dù vô số người ở ngoài đời phát khổ vì gái theo, hay ở ngoài đời nhiều tiền đến phát chán thì họ không bao giờ vào chơi game lại đặt tên nhân vật theo kiểu não bộ hỏng hóc như thế kia. Nó cũng như giới nhà giàu thích khoe tiền nhưng chả có mấy ai ra đường hét lớn lên rằng: “Tôi có một đống tiền, tiền của tôi có xài tới đời con cháu, chút chít cũng không hết!”.

Mặt khác, đối tới tất cả người chơi, cái tên là thứ nói lên tất cả ở lần đầu tiên người khác đối mặt với họ. Ai ai cũng muốn tạo ấn tượng tốt đẹp, chứ chẳng ai muốn thể hiện độ trâu chó của mình qua cái tên. Đương nhiên là trừ những thằng trẻ trâu thích làm tàn.

Và ở trường hợp này, cái gã “Khổ Vì Gái Theo” chính là như thế. Trẻ trâu, trẻ trâu đến bất tận...

Mà vì trẻ trâu cho nên hôm nay gã mới đứng ở quầy hàng này. Chúng ta phải khâm phục hay nên mỉm cười nhìn độ trẻ trâu của gã? Cái độ trẻ trâu vì muốn hơn người cho nên trộm cắp tiền của ông bà già mà thông qua chợ đen mua những đồng bạc trong game? Để rồi dùng những đồng bạc đó vào vài ba cái trò may mắn như thế này?

Vấn đề là nếu nhân phẩm bình thường, chẳng ai lại hành động tệ hại đến thế, khi mà đó là toàn bộ số tiền cha mẹ gã vất vả lăn lộn ngoài đồng vắng cả ngày trời suốt mấy năm liền. Vấn đề là nếu đầu óc còn có thể chữa được, gã ta sẽ dùng số tiền đó để làm nhân vật trong game lớn mạnh chẳng hạn, chứ chẳng bỏ vào ba cái trò may rủi, mà cái phần may chắc chắn chẳng có.

Nhìn quả trứng trước mặt, gã bắt đầu do dự.

Cái quả bên trái to hơn quả dừa một chút, toàn thân nó có một màu lam nhạt. Nhìn qua, vỏ trứng như đá tảng, nhưng khi lắng nghe thật tỉ mỉ, liền có thể nghe đựng những âm thanh yếu ớt truyền ra.

Quả ở giữa to hơn một chút, gần như chỉ nhỉnh hơn quả bên trái được chục centimet, tòa thân màu xanh đậm. Vỏ trứng hiện ra một loại ánh sáng làm cho con người ta có cảm giác nó dính đầy mỡ trơn. Bề ngoài vỏ trứng còn có một chút vằn màu đen. Nếu dùng mũi ngửi cẩn thận, có thể nhận ra được mùi cây cỏ tươi mát.

Quả nằm bên phải chỉ to hơn miệng bát tí chút, vỏ trứng có màu trắng noãn như tuyết, mặt ngoài lại phân bố những đốm nhỏ màu đỏ. Nhìn qua một thoáng sẽ có cảm giác như lạc vào chốn hoa tươi nở rộ, sẽ phát hiện một cỗ ấm áp lạ kỳ.

Có lẽ với nhiều người, họ sẽ chọn lựa trong cẩn thận và đắn đo rất nhiều, vì cái giá một quả trứng là tất cả tài sản họ đang có. Song với một thằng trẻ trâu, nó chẳng hề nghĩ ngợi, mà nó chọn cái quả to nhất.

- Tao chọn cái này.

Vâng, xin đừng nói hai chữ văn hóa, hai chữ lễ phép gã ta còn không biết nữa là. Thật không biết phải nói thế nào mới phải.

Đưa ngón tay chỉ vào quả to nhất, gã ta hếch mặt lên trời, với bộ dáng là trung tâm của vũ trụ mà lên tiếng hống hách.

Người trung niên bán hàng sững sờ. Hắn bán hàng ở nơi này cũng hơn nửa đời người. Những công tử, tiểu thư quyền quý hách dịch và coi thường kẻ khác không phải là hắn chưa thấy. Song đến cái độ này thì phải nói là lần đầu tiên.

Dẫu biết quả trứng đó chỉ là một quả Butterfree bình thường, nếu không nói đến nỗi là đồ vứt đi. Cho dù thằng nhóc vô lễ trước mặt hắn có ấp trứng nở ra thì cũng vài ngày sau là con sâu Caterpie đó chết tươi. Tuy nhiên, hắn là người làm ăn mà? Bởi vậy, hắn điêu luyện nịnh nọt, vỗ mông ngựa thái quá.

- Ha ha... Cậu thanh niên, lựa chọn của cậu thật xuất sắc. Phải nói trong quả trứng thì quả này là quả tốt nhất. Dĩ nhiên nếu nói chính xác thì trong số trứng ta đã bán hơn nửa đời thì quả này là quả tốt nhất. Chúc mừng cậu, nhờ nó mà tương lai của cậu sẽ đứng trên đỉnh của nhân loại.

Nghe được lời nói của người bán hàng, gã “Khổ Vì Gái Theo” ưỡn ngực, bày ra một bộ đây là chuyện đương nhiên và cười to:

- Ha ha ha ha ha... Mày nói đúng, mày nói rất đúng. Tao là ai cơ chứ? Tao chính là người mạnh nhất thế giới này. Mà người mạnh nhất mà, mày biết đấy, người mạnh nhất luôn là người có ánh mắt tốt nhất. Yên tâm, tao nhất định sẽ giúp nó trở thành con pokemon mạnh nhất.

Trong lòng khinh bỉ, nhưng ở bên ngoài, người trung niên vẫn cười tươi rói:

- Vâng vâng, cậu chắc chắn sẽ làm được điều đó.

- Hừ hừ, gọi ta là ngài. Ngươi có tư cách gì gọi ta là cậu.

Người trung niên nghe vậy thì nhíu mày trong chốc lát, với gánh nặng mưu sinh, tuy rằng nhìn quần áo kẻ trước mặt chẳng ra sao, qua đó cũng đủ hiểu kẻ này chỉ là kẻ bốc phét, nhưng hắn chỉ có thể cười lấy lòng:

- Vâng, vâng. Đại nhân có đôi mắt sáng như đuốc.

Thế nhưng vào lúc này, một người thanh niên tuổi khoảng , đi ngang qua. Người trẻ tuổi đang ôm một quả trứng giống như quả trứng của gã Khổ Vì Gái Theo đang cầm, nhưng lại lấp lánh ánh sáng, tràn trề sức sống.

Người trẻ tuổi với kiến thức uyên thâm, tình cờ đi ngang qua nơi này, và khi gặp chuyện có phần tào lao ấy, thì buộc miệng nói ra:

- Cậu bé, cậu đừng nghe những lời ong mật của người bán hàng. Theo kinh nghiệm của ta, quả trứng này có tám phần không thể ấp được, dù cho có ấp được thì con pokemon cũng có chín phần sẽ chết yểu.

Người bán hàng nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Hiển nhiên những kẻ bán hàng mang tính chất lừa lọc người khác hoàn toàn không thích những kẻ có nền tảng kiến thức vững vàng, càng không thích những kẻ chuyên chọc gậy bánh xe.

Bởi thế, nhằm mục đích che giấu công việc vốn bị người người đuổi đánh, không còn gì khác hơn, người trung niên tỏ vẻ nổi giận gầm lên:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi cho ta là ai? Ta bán hàng ở đây có hơn nửa đời người. Người mua hàng của ta nhiều vô số kể, có biết bao nhiêu người nhờ hàng hóa của ta mà trở thành những người nổi tiếng, như đại nhân Red, như đại nhân Yellow, như đại nhân Green, thậm chí là đại nhân Satoshi cũng từng mua pokemon từ cửa hàng của ta.

Gã “Khổ Vì Gái Theo” cũng hét toáng lên:

- Mày nói gì chứ? Mày là cái thá gì? Đầu bị nước vào à? Con mắt của mày có thể so bằng con mắt của tao sao? Mày dám nghi ngờ ánh mắt của nhà pokemon vĩ đại nhất thời đại sao?

Người bán hàng đang hăng thì nghe tên khách ngu ngốc của mình bu vào, thế là hắn thuận nước lên thuyền:

- Đúng đúng đúng, ngươi dám nghi ngờ ánh mắt của vị đại nhân vĩ đại này hay sao?

Được tán dương, gã “Khổ Vì Gái Theo” mừng rơn. Như mở cờ trong bụng, gã lại đắc chí làm ầm lên:

- Đã nghe gì chưa? Cút ngay khỏi tầm mắt của ta. Đồ con sâu cái kiến ngu xuẩn.

Lời khuyên không được tiếp thu lại còn bị sỉ vả, người trẻ tuổi vô cùng bất đắc dĩ, rồi thầm than một tiếng, sau đó lững thững ôm quả trứng bước đi.

Thế nhưng còn chưa đi được bao xa thì lại xe tiếng gọi lại ai ái như tiếng của một con lợn nái.

- Đứng lại! Ai cho mày đi?

Người trẻ tuổi khó hiểu quay qua nhìn xung quanh một lần. Sau khi xác định không có ai xung quanh, người trẻ tuổi dùng tay trái chỉ vào mặt mình, tỏ ý hỏi con lợn kia đang gọi bản thân mình có phải không?.

Và đáp lại hành động nghi hoặc của người trẻ tuổi là một tiếng phẫn nộ:

- Ta gọi ngươi đó con chó ghẻ. Mày không biết phân biệt hay sao? Có bị ngu không? Ngu từ nhỏ phải không? Nhỏ có té giếng không? Vì sao từ bỏ trị liệu?

Bị mắng mỏ, song người trẻ tuổi vốn trầm ổn hơn số tuổi bề ngoài cho nên chỉ thấy người trẻ tuổi đầy ngạc nhiên đứng nhìn thái độ của gã “Khổ Vì Gái Theo”, sau đó yên lặng đứng đó mà không nói một lời.

Nhận thấy người trẻ tuổi im lặng, cho rằng người kia đã chịu thua, gã “Khổ Vì Gái Theo” như được tiêm thuốc kích thích, gã hưng phấn vừa dùng tay ngoắt người trẻ tuổi, vừa nói:

- Con mẹ mày, thằng chó ghẻ, còn không mau qua đây.

Đôi lông mày cau lại, người trẻ tuổi nhìn về gã “Khổ Vì Gái Theo” như nhìn một con lừa ngu si. Vài giây trôi đi, người trẻ tuổi chẳng thèm để ý, cũng chẳng thèm chấp nhất mà quay mặt bước đi.

- Mày dám coi thường tao?

Đang vui sướng trong trí tưởng tượng, gã “Khổ Vì Gái Theo” lại bị dội nước lạnh, cho nên gã điên tiết rống lên.

Cùng lúc đó, gã dùng cái thân thịt mỡ nhào tới, giơ lên nắm đấm béo úc núc đấm thẳng vào gáy người trẻ tuổi.

Như có con mắt mọc ở sau gáy, khi nắm đấm của gã Khổ Vì Gái Theo gần đến, người trẻ tuổi liền phản ứng. Vốn đang bước chân trái tới, lúc này chân phải liền bước xéo độ về bên trái, rồi nghiêng người về bên trái tránh đòn đánh kia.

Tiếp theo, người trẻ tuổi làm ra phản công. Chỉ thấy quả trứng được người trẻ tuổi dùng tay trái ôm vào lòng ngực, tay phải lại xòe ra, chộp vào nắm đấm đầy mỡ của gã “Khổ Vì Gái Theo” mà kéo tới.

“Ầm...”

kí thịt mỡ đập thẳng xuống mặt đất. Quả trứng Butterfree của gã mập “Khổ Vì Gái Theo” cũng đi theo vỡ tan tành.

Một thứ chất lỏng màu vàng đầy mùi khai cũng dũng mãnh phun trào xen lẫn chất lỏng đặc sệt màu xanh lục của quả trứng.

Người trẻ tuổi trợn to hai mắt:

- Hàng này cũng phi thường, phi thường mạnh mẽ nhỉ?

Người trung niên bán hàng cũng há hốc mồm khinh bỉ trong vô thức:

- Chỉ được cái thùng rỗng kêu to, đồ vô dụng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio