Đang lúc một kẻ té dập mặt dưới đất, kẻ cảm thán thì biến cố nổi lên.
Theo gió đong đưa, những hạt bào tử bé nhỏ từ phương xa bay tới nơi này.
“Rầm... Rầm...”
Cả người trẻ tuổi lẫn người trung niên đều ngã lăn ra trên mặt đất. người cùng đánh một giấc nồng.
phút sau, từ một cành cây, “hắn” quay qua nhìn con pokemon của mình mà tán thưởng:
- Làm tốt lắm Paras!
- Pa ras... Pa pa...
Con Paras đặc biệt có hai cái nấm màu tím hưởng thụ lời khen của “hắn”. Nó đưa lưng cọ lên bàn tay trái của “hắn” nhằm lấy lòng.
“Hắn” cũng không quá lạnh lùng, “hắn” vỗ lên lưng nó. Sau đó thu lại con Paras vào quả pokemon và leo xuống mặt đất.
Tiếp theo, “hắn” nhanh chóng lục soát thân thể của người trung niên.
- Ừ, dĩ nhiên là một chồng kim tệ? Lần này phát!
- Hừm, toàn trứng dỏm, vớ vẩn thật.
Sau đó đến người trẻ tuổi.
- Ha ha, bạn thân, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng đi.
“Hắn” đưa ra vào ngực người trẻ tuổi, sau một lúc mò mẫm, “hắn” cầm được một túi tiền nhỏ, lấy ra vài chục tiền bạc từ đó mà than thở.
- A... Đúng là tầng lớp dân nghèo thì không có được bao nhiêu tiền. Thế nhưng muỗi cũng là thịt mà.
Tiếp tục công cuộc tìm kiếm, lần này “hắn” lấy ra một lá thư.
Nhìn lá thư nằng nặng như được chế bằng kim loại, “hắn” ngẩn ra. Và khi đọc đến nội dung của lá thư, “hắn” cười:
- Thư mời của học viện Thanh Sơn? Còn chưa đề tên? Này không phải là dành cho ta sao? Chà chà, đúng là tầng lớp nhân vật chính, vừa mất lọ thuốc tiến hóa Butterfree thì nhận được thư mời của một học viện danh giá. Không biết bây giờ mất cả trứng Butterfree với thư mời thì lại nhận được gì đây? Xem ra sao này phải chú ý chăm sóc các nhân vật chính rồi, ha ha...
Nghĩ là thế nhưng “hắn” cũng hiểu các nhân vật chính không dễ ăn đến thế. Có chăng kẻ xui xẻo này bị “hắn” hạ từ đầu nên không có bao nhiêu thực lực phản kháng. Chứ còn những kẻ khác, khi có pokemon trong tay, muốn đối phó với họ thì chỉ có một trận kịch chiến mới có cơ may.
“Hắn” cất bức thư vào ngực rồi nhìn về phía người trẻ tuổi với bộ dạng đầy thương hại:
- Ha ha, bạn thân... Lần này thì thật là cảm ơn bạn rồi.
Và rồi “hắn” dùng thân thể nhỏ bé của mình vác người trẻ tuổi lên vai, đồng thời tay trái ôm quả trứng Butterfree theo.
“Hắn” không thèm đoái hoài gì đến cái thùng rỗng bệnh hoạn dính đầy nước tiểu kia.
Không bao lâu sau, trong rừng sâu xuất hiện một tiếng hận thù rét lạnh:
- Thằng mập khốn khiếp, thù này không đội trời chung.
...
Trên giường gỗ, lúc này trong ngực “hắn” là một quả trứng lặng yên tỏa ra một dòng ấm áp, nó chính là một quả trứng Butterfree có phẩm chất cao đến Tướng cấp. Trứng pokemon có phẩm chất Tướng cấp thường thường thì toàn bộ linh tính đều ẩn giấu rất sâu, ánh sáng rực rỡ cũng không hề được phóng thích, bởi vậy dưới ánh mắt của nhiều người bình thường, Trứng pokemon loại Tướng cấp cùng những loại trứng đẳng cấp thấp hơn nó không có sai khác gì nhiều. Và đương nhiên, có vài cuộc giao dịch hớ hênh như thế, bán trứng pokemon loại Tướng với giá của một quả trứng pokemon loại Sơn trại.
Bởi vậy, ở thế giới này có thêm một chức nghiệp phụ: Giám định trứng pokemon. Cái nghề này tràn ngập lợi lớn, ba năm không làm thì thôi, giám định một lần trong may mắn thì dư tiền ăn ba năm.
“Hắn” đương nhiên không phải là một nhà Giám định trứng pokemon, thế nhưng “hắn” có thông tin. Tuy “hắn” không hiểu về nó bao nhiêu, càng không hiểu khi tiêm thuốc vào thì sẽ xuất hiện biến hóa nào không. Song “hắn” tin tưởng vào tiến trình của cốt truyện.
Thế nên “hắn” quyết định rời đi nơi đây, tìm một chỗ ít người và bí ẩn để ấp trứng. “Hắn” làm vậy cũng vì không có cách nào, một cái quá trình nghịch thiên sẽ đưa lại những động tĩnh to lớn, bởi thế tránh càng xa càng tốt.
Việc ấp nở một quả trứng có phẩm chất Tướng cấp đòi hỏi nguyên liệu phụ trợ cũng là hàng hiếm có với giá tiền đắt đỏ và số lượng không hề ít, nói chi là một quả trứng có phẩm chất gần như tiếp cận Vương cấp. Mà nó còn nghịch thiên đến mức trực tiếp nở ra một con Butterfree chứ không thông qua giai đoạn tiến hóa. Do đó, trước hết, “hắn” cần phải kiếm tiền, thật nhiều tiền.
Trong vài ngày sau, cả trấn Ylrez và những khu vực quanh khu rừng Alyta trở nên náo động. Tất cả cũng bởi vì một tên trộm xuất quỷ nhập thần trộm cướp liên miên, hành động của tên trộm triệt để làm nơi đây loạn lên. Chỉ trong vòng vài ngày, số lượng người bị hại lên đến hàng trăm. Mặc dù ở đây không chỉ có tầng lớp bình dân, ở đây có xuất hiện những nhà huấn luyện pokemon, thế nhưng những nhà huấn luyện dưới tuổi đều bị lột sạch.
Đây là lần thứ bao nhiêu những nhà huấn luyện pokemon bị cướp giữa ban ngày ban mặt? Không cần biết là lần thứ bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định từ trước tới này, số lần “sỉ nhục” như thế này chi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhà huấn luyện pokemon có đóng góp vô cùng to lớn cho nhân loại, tuy vậy nhưng lại bị trắng trợn cướp bóc thì là điều không thể chấp nhận được. Hiệp hội các nhà huấn luyện pokemon bắt đầu phái người tới nơi đây truy tìm kẻ trộm, bắt về quy án. Đáng tiếc là khi họ tới, kẻ trộm đã bốc hơi từ lúc nào.
...
- Cho ta hai phần ba một ly rượu Venomoth.
- Khách nhân tôn kính, ngài đã đến đây một lần, vì thế quy củ này không còn cần thiết.
- Ta biết, thế nhưng ta có nguyên tắc của mình.
- Vâng, nếu ngài đã nói thế thì cứ theo trình tự mà làm. Đây là ly rượu mật Venomoth ngài cần.
Gã chủ quán rượu cũng không quá đặt nặng vấn đề này. Gã là người làm ăn ở thế giới ngầm, tôn trọng ý kiến khách hàng chính là yêu cầu đầu tiên phải làm.
Một ly rượu pha lẫn sắc vàng và sắc lam được đưa tới. Hương thơm của mùi hoa nhài cùng hoa súng tươi mát bay ra.
“Hắn” vẫn dựa theo lệ cũ, ba cái tiền bạc rơi xuống.
“Cạch... Cạch... Cạch...”
Gã chủ quán nhanh tay đưa tới tờ hóa đơn và lấy đi đồng bạc.
Nhìn thật kỹ tờ hóa đơn, “hắn” thở dài, rồi đẩy tờ hóa đơn về phía người chủ quán.
Thấy vậy, gã chủ quán thất vọng tràn trề, gã biết không có vố làm ăn nào rồi. Song gã vẫn mỉm cười hỏi trong hi vọng:
- Khách nhân tôn kính, thứ ngài cần không có trong danh sách sao?
“Hắn” đáp:
- Thật đáng tiếc, trong đó không hề có thứ ta cần.
Gã chủ quán thật sự muốn hỏi xem đồ vật mà người khách của mình cần là gì, nếu được thì bản thân gã sẽ tìm cách mua về cho vị khách trước mặt. Nhưng đây là thế giới ngầm, việc hỏi nhiều là không nên, chứ không nói chi là việc hỏi thông tin từ khách hàng. Ai đến mua bán ở những cửa hàng “đen” này không vì những lý do chẳng mấy hay ho? Nếu được thì họ đã đi mua ở những cửa hàng lớn hay phòng đấu giá rồi.
Họ đến nơi đây với lý do nào đó, nhưng đa số là tránh phiền phức, tránh bị mọi người chú ý, nên họ đều cố gắng giữ kín thông tin. Có thể khi hai bên làm ăn được một khoảng lâu dài, cả hai bên sẽ tin tưởng nhau hơn thì việc tiếp tục hỏi thêm là hợp lý. Nhưng với tình cảnh này, việc này không thích hợp.
Trong lúc gã chủ quán lâm vào xoắn xuýt và thất vọng, “hắn” cởi cái vòng lẩn quẩn cho gã bằng một câu nói:
- Ta cần một bộ nguyên liệu dùng ấp nở trứng pokemon có phẩm chất Vương cấp. Ngươi có thể chuẩn bị sao?
- Vương... Vương cấp?
Gã chủ quán thất thố, lắp ba lắp bắp nói. Nhưng gã ta cũng nhanh chóng thu hồi thái độ không lễ phép:
- Xin lỗi, tiểu nhân vô ý thất lễ.
Gã xin thề đây là lần đầu tiên gã có thái độ không hay ho với khách hàng như thế. Lâu nay với cách làm người và kinh doanh của mình, gã luôn bình tĩnh đối diện với khách hàng, luôm mỉm cười chào mời họ, chứ chưa bao giờ thất thố như vậy.
May mắn thay người khách hàng cũng không phàn nàn gì:
- Không sao, ta có thể hiểu được.
Gã thở phào một hơi. Vứt bỏ ý tưởng đoán mò thân phận hay giết người cướp của cùng với theo dõi người khác trước mặt, đầu óc của gã liên tục suy tư và tự hỏi dựa vào mối quan hệ rộng của mình thì có thể thu đủ nguyên liệu hay không.
“Hắn” bình thản đứng ở nơi đó. “Hắn” biết rõ người chủ quán AZN Club là người như thế nào, cho nên “hắn” mới có thể đưa ra yêu cầu đó. Nếu không, “hắn” sẽ chấp nhận mua mỗi thứ một ít ở từng cửa hàng, dẫu cho nó vẫn có nguy hiểm nhất định.
Một hồi lâu về sau, gã chủ quán mở lời với giọng nói đã chuyển biến thành cung kính:
- Đại nhân, nguyên liệu ngài cần ta có thể thu xếp được, nhưng ngài cần đặt cọc trước một nửa và chờ đợi khoảng ngày.
“Hắn” gật đầu:
- Không sao, ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi, ta có thể đưa tiền trước và chờ đợi.
Trong lòng ngũ vị tạp phần, gã chủ quán tự hỏi người khách của mình lấy đâu sự tin tưởng ấy mà đưa trước tiền? Phải biết số tiền này không phải là nhỏ.
Mà những cửa hàng ngầm như thế này thường xuyên giết người cướp của chứ chẳng có yên phận, cũng chẳng có cái gì gọi là đàng hoàng. Chẳng lẽ người này là lần đầu đến giao dịch ở những nơi như thế này? Chẳng lẽ đây là một người trẻ tuổi còn chưa hiểu sự đời?
Song khi nghĩ tới một người có khả năng lấy được một quả trứng pokemon loại Vương cấp, cùng với tiền tài mua nguyên liệu ấp trứng, gã cũng tỉnh ngộ. Rõ ràng người ta mạnh mẽ hơn gã quá nhiều, ngưới ta như thần thánh, còn gã như con sâu cái kiến, chỉ cần người ta ghét ngươi, một câu nói của họ cũng đủ để ngươi sống dở chết dở. Cho nên vị khách kia không sợ hãi là điều bình thường.
Còn vì sao gã nhận định người khách của mình có được một quả trứng pokemon loại Vương cấp? Vấn đề này không phải vấn đề con sâu cái kiến như gã có thể đi sâu, biết sơ là được.