Chương : Thân phận người đó rất bí ẩn.
Sắc mặt của Vũ Hoàng Minh bỗng nhiên trở nên có chút kích động.
Bốn năm không gặp ông Thuận, anh quả thật rất háo hức gặp lại “Ông ở phố đồ cổ, cháu qua đây đi.”
Vũ Hoàng Minh không nói hai lời, lập tức cúp điện thoại.
Để Trịnh Hoài Lâm lái xe, đi đến phố đồ cổ.
Phòng tuần án.
Trong phòng làm việc của Vũ Đức Trung.
Anh ta vừa lau mồ hôi lạnh vừa trả lời sĩ quan trưởng.
“Anh Trung, chuyện này thật sự không liên quan gì tới tôi, đều là…người kia làm.”
May là, anh ta đã sớm dự đoán được việc sĩ quan trưởng sẽ gọi điện thoại hỏi chuyện này.
Dù sao, quan hệ giữa nhà họ Thủy và người lãnh đạo trực tiếp của mình cũng không hề tốt chút nào.
“Người nọ rốt cuộc có lai lịch gì?”
Giọng nói của Hải Trung ở đầu bên kia điện thoại rất u ám.
Người kia biết rõ là cậu chủ nhà họ Thủy, cũng dám xuống tay nặng như vậy.
Đánh gãy tứ chỉ, không phải là quá độc ác sao?
Nếu không có Thủy Trọng Hoa mời ông ta ăn cơm, ông ta cũng không biết chuyện này.
“Anh Trung, thân phận của người kia, chúng ta không có tư cách hỏi đến, chúng ta cũng không tra được.”
Vẻ mặt Vũ Đức Trung bất đắc dĩ. Thân phận của Minh Vương là thứ mà một sĩ quan nhỏ nhoi như anh ta có thể tra được sao?
Trò đùa gì vậy chứ.
Đừng nói là Minh Vương, chỉ sợ là những người bên cạnh Minh Vương, cũng không phải là người mình có thể tra.
“Nói láo!”
“Anh là sĩ quan phòng tuần án, còn có người nào mà anh không thể tra được?”
“Thật sự xem là tôi không biết gì sao?”
Nghe người ở đầu dây bên kia rống giận, Vũ Đức Trung không khỏi để tay ra xa một ít.
“Anh Trung, tôi thực sự không tra được, hay là anh dùng thân phận của anh tra thử xem?” Vũ Đức Trung thận trọng trả lời.
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất rõ ràng yếu ớt đi một chút: “Nếu như tôi không tra được thân phận gì, anh cũng không cần làm nữa.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại bị cúp, trong mắt Vũ Đức Trung tràn đầy sự coi thường.
“Một sĩ quan trưởng mà đòi tra ra được thân phận của Minh Vương? Nghĩ cái gì vậy? Từ từ chậm rãi mà tra đi.”
Anh ta lầm bẩm một câu, sau đó lại bắt đầu xử lý tài liệu trong tay.
Không đến mấy phút sau.
Bên ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng đập cửa.
“Mời vào.”
Một người đàn ông hơi mập bước vào.
Vẻ mặt sụp đổ: “Sĩ quan Trung, thật là lộng hành!”
Vũ Đức Trung vừa nhìn thấy, lập tức từ vị trí đứng lên.
“Anh Trung, sao anh lại tới đây?”
Vị trước mắt này, chính sĩ quan trưởng của phòng tuần án, Hải Trung.
Tôi tới điều tra thân phận của người kia!”
Nói xong, đi tới bên cạnh Vũ Đức Trung.
Vũ Đức Trung rất cung kính rời khỏi vị trí.
Hải Trung quen thuộc mở một địa chỉ trang web ra, sau đó nhập số ID của mình.
“Nói đi, tên của người đó và số chứng minh.”
Vũ Đức Trung không hề giấu diếm, trực tiếp báo ra.
Hải Trung hung hăng trợn mắt liếc nhìn anh ta, sau đó bấm nút điều tra.
“Tinh!”
Trên màn hình máy tính hiện lên một giao diện.
Trên đó viết mấy chữ: Quyền hạn của ngài không đủ, không thể điều tra.
Khi nhìn thấy mấy chữ này, thân thể mập mạp của Hải Trung run Quyền hạn của sĩ quan trường như ông cũng không đủ?
Đùa gì thế!
Chẳng lẽ là gửi sai rồi?
Vũ Đức Trung đương nhiên cũng nhìn thấy giao diện trên máy vi tính, trong lòng có chút muốn cười.
Sĩ quan trưởng muốn tra thân phận của Minh Vương?
Chỉ sợ là đại sĩ quan trường của phòng tuần án Sơn Hòa cũng chưa có được tư cách đó.
“Có phải anh đọc nhầm hay không?”
Hải Trung không dám tin nhìn Vũ Đức Trung.
“Anh Trung, sao tôi có thể đọc nhầm được, trước đó tôi đã nói với anh, thân phận của người kia, tôi cũng không có tư cách tra rồi mà.”