Chương : Ân nhân cứu mạng.
Phố đồ cổ Vân Xuyên từ trước đến nay là nơi người giàu có và bình dân thích nhất.
Đây là nơi họ gọi vừa là thiên đường vừa là địa ngục.
Bởi vì những thứ đồ cổ này được làm giả nhiều lắm.
Trong một gian hàng nhỏ, một ông lão đầu đầy tóc bạc, trên người ông lão đeo một chiếc túi có chút cũ nát, ngồi trên băng ghế nhỏ, trên tay phì phèo điếu thuốc.
Trên chiếc bàn trước mặt, đặt một số đồ vật nhỏ, đa số đều là ngọc bội, chén rượu các thứ.
Thỉnh thoảng có người vừa ý một món đồ nhỏ, ông lão quả quyết ra giá khỡi điểm là tỷ, dọa người khác không nhẹ.
Trên con đường ngoài phố đồ cổ.
Vũ Hoàng Minh và Trịnh Hoài Lâm xuống xe.
Nhìn đoàn người lũ lượt đi trên phố đồ cổ, trên mặt Vũ Hoàng Minh nở một nụ cười.
Ông Thuận không thích cái gì khác, lại thích mua sắm trên phố đồ cổ, hoặc là mua chút đồ vật.
Chỉ là, giá cả của mấy món đồ nhỏ này, cũng không thấp.
Người bình thường cũng không mua nổi những loại này.
“Anh Minh, anh tới đây để gặp ai à?”
Trịnh Hoài Lâm ở bên cạnh tò mò hỏi một câu.
Anh Minh vội vội vàng vàng bảo cậu ta lái nhanh một chút tới phố đồ cổ, thật không rõ là vì ai.
Ngoại trừ chị Trúc và Dâu Tây ra, còn có ai có thể khiến cho anh Minh gấp gáp như vậy.
“Một ân nhân cứu mạng.”
Vũ Hoàng Minh nói một câu, trực tiếp khiến Trịnh Hoài Lâm ngậm miệng lại.
Ân nhân cứu mạng?
Cậu ta căn bản không nghĩ tới, anh Minh vậy mà cũng sẽ được người ta cứu.
Thảo nào, anh Minh lại khẩn trương như vậy.
Khi hai người mới vừa đi được một nửa phố đồ cổ, đã nhìn thấy một quầy hàng bị vây chặt như nêm cối.
“Ông già kia, món đồ này của ông là giả. Tôi cho ông tỷ, cũng đủ nể mặt ông rồi. Thế nào, vẫn không biết xấu hổ có phải không?”
Giữa đoàn người truyền tới một tiếng cười khẩy khinh bỉ của một người đàn ông.
Người bên cạnh trái lại không có mở miệng, dù sao bọn họ cũng không nhìn ra món đồ nhỏ trong tay người đàn ông rốt cuộc là thật hay giả.
“ tỷ, nếu muốn thì lấy, không muốn thì đặt lại chỗ cũ, nếu không đợi lát nữa cậu sẽ gặp phiền toái đấy.”
Âm thanh không nhanh không chậm lọt vào trong tai Vũ Hoàng Minh.
Ánh mắt anh sáng ngời, rõ ràng là ông Thuận.
“Ø hay! Lão già kia, có biết tôi là ai không? Tại phố đồ cổ này, chỉ có Vương Trọng tôi gây sự với người khác, chưa từng có người nào dám gây sự với tôi đâu!”
“Tôi đây còn muốn xem xem, ai dám tới gây sự với tôi.”
Vừa dứt lời, phía sau đám người truyền tới một giọng nói lạnh như băng.
“Để đồ vật xuống cho tao, quỳ xuống nói xin lỗi. Tao có thể cho mày cút đi.”
Vương Trọng vừa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ai”
“Cút ra đây cho tao!”
Mọi người đồng thời nhìn về phía sau.
Phía sau, Vũ Hoàng Minh và Trịnh Hoài Lâm đứng tại chỗ.
“Thằng nhóc kia, vừa rồi có phải là mày muốn gây sự với tao hay không? Hả?”
Vương Trọng mang theo mấy tên đàn em đi lên phía trước, nhìn Vũ Hoàng Minh và Trịnh Hoài Lâm từ trên xuống dưới.
Một tên không biết xuất hiện từ đâu, cũng dám đứng ra nói thay cho một ông già, thực sự là muốn chết rồi.
“Là tao nói.”
Vũ Hoàng Minh nhìn thoáng qua chén rượu bằng đồng trong tay hắn, mỉm cười.
Cánh tay anh khẽ động, chén rượu bằng đồng bị anh cướp lấy.
Vương Trọng ngây ngần cả người, tên đó làm thế nào có thể cướp đi chén rượu bằng đồng từ trong tay mình?
Sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống: “Mày muốn chết hả? Đưa nó cho tao.”
Nói xong, đưa tay muốn cướp lại chén rượu trong tay Vũ Hoàng Minh.
Có điều, Vũ Hoàng Minh gần như không thèm để ý tới hắn ta, thân thể hơi lệch đi, né tránh bàn tay đưa tới, đi về phía ông Thuận.
Sắc mặt Vương Trọng hung ác, giơ tay lên đánh một quyền về phía đầu Vũ Hoàng Minh.
Chỉ tiếc, quả đấm của hắn ta còn chưa có đụng tới Vũ Hoàng Minh, đã cảm giác được bụng mình bị người ta hung hăng đá một cước, trực tiếp lùi lại vài bước.
Chẳng biết từ lúc nào, Trịnh Hoài Lâm đã đứng ở vị trí vừa rồi của Vũ Hoàng Minh, chậm rãi thu hồi cái chân vừa đá ra, vẻ mặt lạnh lùng.
Vương Trọng ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.