Chương : Cái chết của Vũ Đức Irung.
“Mẹ nó, tên mập chết bầm này! Nếu như ngày nào đó tôi ngồi được lên vị trí của ông, tôi sẽ chửi ông suốt một ngày đêm!”
“Tôi đã cho ông mặt mũi rồi, nếu như tôi nói ra thân phận của nhà họ Vũ, thế nào cũng hù ông sợ đến mức són ra quần.”
Vũ Đức Trung hung tợn thầm mắng vài câu, lúc này mới đi tới bãi đỗ xe chuẩn bị lái xe về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng mà, lúc vừa mới mở cửa xe ra, anh ta lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
“Lên xe!”
Nhìn khẩu súng lục đen trong tay người đàn ông ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lưng Vũ Đức Trung cũng lạnh cả người.
Anh ta khẽ nuốt nước miếng, vội vã lên xe, đóng cửa xe lại.
Chỉ là, sau khi anh ta lên xe, mới phát hiện, chỗ ngồi phía sau cũng có hai người.
“Lái xe!”
Đối mặt với giọng nói lạnh như băng của người đàn ông ngồi ghế phụ kia, Vũ Đức Trung đành phải nghe theo.
Anh ta chỉ sợ không cần thận sẽ bị một phát súng bắn vỡ đầu mình.
Hơn mười phút sau khi xe rời khỏi phòng tuần án, xuất hiện ở một con phố vắng vẻ.
“Đỗ xel”
Giọng nói của người đàn ông ngồi phía sau xe vang lên, xe dừng lại ở ven đường.
Vũ Đức Trung hít sâu một hơi, thận trọng hỏi một câu.
“Không biết mấy người anh em tìm tôi có chuyện gì?”
Lúc này, người nọ ngồi ở hàng sau lên tiếng.
“Tôi hỏi anh, những người bị chất ở nhà máy bỏ hoang kia, là do ai làm?”
Giọng nói lạnh như băng khiến da đầu Vũ Đức Trung tê dại.
Tuy rằng không nhìn thấy người, thế nhưng anh ta cảm giác mình giống như bị một con rắn độc theo dõi vậy.
“Mấy anh, có phải các anh tìm lộn người hay không? Tôi…chỉ là phụ trách đi nhặt xác mà thôi. Là ai ra tay, tôi cũng không biết.”
Vừa dứt lời, Vũ Đức Trung liền cảm giác bắp đùi của mình mát lạnh.
Không biết lúc nào, trên đùi có thêm một con dao găm, máu chảy như suối.
“Chớ gào to, bằng không anh sẽ chết rất thảm.”
Người đàn ông ngồi ở vị trí kế bên tài xế nói một câu, khiến Vũ Đức Trung lập tức ngậm miệng lại.
Đau đớn kịch liệt làm cho sắc mặt của Vũ Đức Trung trở nên tái nhợt: “Các người…các người rốt cuộc là ai?”
“Chúng tôi là ai anh không cần biết, trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi, những người bị chết ở nhà máy bỏ hoang, là do ai giết?”
Vẫn là người đàn ông ngồi ở phía sau kia, giọng nói vẫn lạnh lẽo như vậy.
“Tôi thực sự không biết, mấy người…”
Lời còn chưa nói hết, người đàn ông ở ghế phụ đã vỗ lên con dao găm cắm ở trên đùi anh ta.
“Răng rắc!”
Con dao găm sắc bén, xuyên qua xương bắp đùi của anh ta, đóng đinh chân tại ghế ngồi.
HAI”
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn ở bên trong xe.
Máu tươi cứ không ngừng chảy ra bên ngoài.
“Một lần cuối cùng, nói đi.”
Người đàn ông ngồi ở phía sau lại một lần nữa lên tiếng.
Có điều, lúc này đây, tâm trạng của anh ta đã không còn tốt như lúc trước.
Trong giọng nói, mang theo sát ý nồng nặc.
Trong lòng Vũ Đức Trung run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nhưng sau đó lại cười lạnh một tiếng.
“Tôi nói cũng chết, không nói cũng chết, đúng không? Vậy tôi đây tại sao phải nói cho anh biết?”
“Ha ha, các người muốn từ trong miệng tôi biết tin tức của người kia? Nằm mơ đi!”
“Tôi chết, các người cũng trốn không thoát đâu, các người sẽ chết còn thảm hơn tôi…”
Lời còn chưa nói hết, một viên đạn đã xuyên qua mi tâm anh ta, đính vào kính chắn gió.
Trong nháy mắt, kính chắn gió nứt ra.
Ngưỡi đàn ông ngồi ở đằng sau từ nãy giờ vẫn chưa mở miệng kia, đột nhiên mỡ mắt.
Cặp mắt kia, giống như rắn độc, sắc bén không gì sánh được.
“Chỗ tiếp theo, nhà họ Tô.”