Chương : Cụ ông có vài lời muốn nói với em.
“Cụ ông, cụ ông cảm thấy sao rồi?”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, nhìn sắc mặt cụ ông Tô đã trờ nên hồng nhuận, Vẻ mặt cụ ông Tô chợt có chút áy náy: “Hoàng Minh, tôi thật không ngờ, sau cùng lại là cậu cứu tôi.”
Trước đây, yêu cầu của nhà họ Tô bọn họ đối với Vũ Hoàng Minh có thể nói là hà khắc không gì sánh được.
Nói thẳng ra, Vũ Hoàng Minh là một thằng nhóc nghèo, rõ ràng không đáp ứng được yêu cầu của bọn họ.
Thế nhưng bây giờ, đối phương lại mời người cứu mình một mạng.
Trên mặt cụ ông Tô lộ ra vài phần xấu hổ.
“Ông khách sáo rồi. Ông là ông của Thanh Trúc, về tình về lý, vẫn là cháu nên làm như vậy.”
Vũ Hoàng Minh ngược lại không hề để ý, tính tình của cụ ông thoạt nhìn cũng không có tệ như vậy.
Chỉ là đám chị họ và chú của Tô Thanh Trúc lại một lòng chỉ muốn chia cắt tài sản.
“Ai, là tôi hiểu lầm cậu, cậu và Thanh Trúc, thực sự là một đôi trời sinh. Trước là tôi không tin cậu, ông già tôi ngay ðở chỗ này nói với cậu một lời xin lỗi.”
Vũ Hoàng Minh vội vàng xua tay: “Cụ ông khách khí quá. Cháu hiểu, dù là ai cũng không muốn Thanh Trúc gả cho một thằng nhóc nghèo cả.”
Ai ngờ, cụ ông Tô lại lắc đầu: “Thôi được rồi, nhân lúc tôi còn sống được vài ngày, tôi quyết định cho cậu kết hôn với Thanh Trúc.
Có thể nhìn thấy hai đứa kết hôn, tôi cũng rất vui vẻ.”
Cụ ông Tô dường như biết thời gian của mình không nhiều, nờ một nụ cười khổ.
Vũ Hoàng Minh sửng sốt một chút, nhìn về ông Thuận phía bên cạnh.
Ông Thuận chậm rãi đứng dậy, khẽ lắc đầu.
“Trúng độc rất sâu, đã vào tim rồi, không có phương pháp xoay chuyển được. Ông cũng chỉ có thể giữ lại được một chút sức lực.”
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh ngây người.
Không ngờ, ngay cả ông Thuận cũng không có cách nào.
“Ông Thuận, thực sự cũng không có cách nào sao?”
“Thực sự…”
Lời còn chưa nói hết thì bị cụ ông Tô nằm ở trên giường bệnh ngắt lời.
“Hoàng Minh, không cần làm phiền ông ấy. Tôi cũng đã mệt mỏi lắm rồi, những chuyện phiền phức của dòng họ, nên giao cho đám tiểu bối các cậu thôi.”
“Cậu đi giúp tôi cầm giấy và bút lại đây được không?”
Nghe đến đó, Vũ Hoàng Minh liền biết cụ ông muốn làm cái gì.
Sau mấy giây trầm mặc, anh rời khỏi phòng bệnh.
Ông Thuận và Trịnh Hoài Lâm cũng cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh, ông Thuận thở dài một tiếng: “Hoàng Minh, độc này đã ăn mòn phần lớn nội tạng của ông ấy, biện pháp cứu ông ấy thật ra cũng có, nhưng thời gian quá dài. Cho dù ông có trð về, cũng không còn kịp nữa rồi.”
“Không sao đâu, ông Thuận, đây là lựa chọn của cụ ông. Cháu tôn trọng ông ấy.” Vũ Hoàng Minh gật đầu.
Thật ra, anh cũng không ngờ được.
Cụ ông lại từ bỏ việc sống tiếp, có lẽ là thật sự quá mệt mỏi rồi.
“Nhóc Minh, cháu chú ý giữ gìn sức khỏe. Ông sẽ mang đứa nhỏ này đi, qua mấy năm sau, ông sẽ để cho nó gặp lại cháu.”
Ông Thuận vỗ vỗ vai Vũ Hoàng Minh.
Trịnh Hoài Lâm quỳ gối trước mặt Vũ Hoàng Minh: “Anh Minh, tôi sẽ đi cùng thầy để học tập cho giỏi, chờ tôi học thành tài sẽ trð về tiếp tục đi theo anh.”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười: “Đứng lên đi.”
Nhìn Trịnh Hoài Lâm đứng dậy, anh đưa tay nặng nề vỗ vỗ vai cậu ta: “Theo ông Thuận học tập thật tốt, học không tốt mà dám trở về, để xem tôi chỉnh đốn cậu như thế nào!”
“Dạ!”
Trịnh Hoài Lâm lập tức đứng thẳng người.
“Được rồi, chúng ta đi trước đây, lần sau sẽ quay lại tìm nhóc lấy tiền.”
Ông Thuận cười ha hả, mang theo Trịnh Hoài Lâm rời đi.
Sau khi hai người biến mất ở trong thang máy, Vũ Hoàng Minh lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Tô Thanh Trúc.
Giọng nói bên kia điện thoại có chút uể oải: “Hoàng Minh, anh đi đâu vậy, sao vẫn chưa về?”
“Thanh Trúc, anh ở bệnh viện, em…đến đây một chuyến đi.”
“Cụ ông, có vài lời muốn nói với em.”
Chạng vạng.
Vũ Đức Trung mang theo một thân uể oải rời khỏi phòng tuần án.
Sáng sớm mệt nhọc còn chưa tính, còn bị Hải Trung chửi mắng cả một buổi chiều, anh ta càng nghĩ thì càng giận.