Chương : Lá gan thật lớn.
Tên này đến cậu Văn cũng dám đánh, còn có ai mà anh ta không dám đánh đây?
Anh không cho ông ta đỉ, bản thân ông ta cũng chẳng dám đi.
“Phải giám đốc Thanh đấy không?”
“Nghe nói gần đây các ông thu mua không ít tài sản của gia đình họ Mạc nhỉ.”
“Có phải hay không?”
Một làn khói bay ra từ miệng Vũ Hoàng Minh, gương mặt mang theo ý cười nhìn Võ Mạnh Thanh.
Vốn dĩ, anh cũng không có ý định gây phiền phức với Võ Mạnh Thanh.
Ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, không đáng để anh đích thân ra tay.
Nhưng mà đã vậy thôi, thì cứ tiện thể giải quyết luôn thôi.
“Cậu Minh, cậu có việc gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi”
Võ Mạnh Thanh có thể coi là người đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, cũng không hề sợ sệt như Kim Đặng Siêu.
“Tôi không muốn nói gì cả, chỉ là muốn nói cho ông biết, làm chó thì nên ngoan ngoãn một chút, đừng có mà cắn người lung tung, nếu không sẽ có người một chân đạp chết ông đấy!”
“Nhà họ Mạc, chính là kết cục!”
“Nếu ông dám truyền những tin tức này ra ngoài, nhà họ Võ cũng không cần phải tồn tại tiếp đâu nhỉ.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh trực tiếp đứng dậy rời đi.
Thủy Trọng Hoa và Hải Trung nhìn thoáng qua nhau, thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Bọn họ đến bây giờ mới biết được, không ngờ chuyện nhà họ Mạc lại bị chính Vũ Hoàng Minh giải quyết.
Nhìn thấy Vũ Hoàng Minh muốn đi đến cửa thang máy, bọn họ vội vàng đi theo sau.
Mà Võ Mạnh Thanh lại sững sờ đứng nguyên một chỗ, những lời của Vũ Hoàng Minh cứ lần quẩn trong tâm trí ông ta.
Nhà họ Mạc…chính là kết cục.
Đêm khuya, thành phố Đà Nẵng.
An Bình Nguyên đang ở phòng khách uống trà, bỗng nhiên cửa lớn phòng khách bị người ta đẩy ra.
An Bình Văn được hai tên vệ sĩ đỡ đi vào phòng khách.
“Anh Nguyên”
Khi An Bình Nguyên nhìn thấy băng gạc trên tay An Bình Văn, cả khuôn mặt anh ta lập tức trở nên lạnh lễo.
Hai tên vệ sĩ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết nên nói như thế nào.
An Bình Văn rút tay ra, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Các cậu đi ra ngoài đi.”
Hai tên vệ sĩ nhìn thoáng qua nhau, xoay người rời khỏi phòng khách.
“Ba à”
An Bình Văn đi đến trước mặt An Bình Nguyên, cúi đầu xuống.
“Chuyện gì xảy ra thế này?”
Giọng điệu An Bình Nguyên vô cùng lạnh lùng.
Ở thành phố Đà Nẵng này, ai lại dám đụng đến con trai mình đây chứ?
Nhưng mà lúc này, con trai lại bị người ta đánh đến gãy tay.
Đây rõ ràng chính là đánh vào mặt anh ta.
An Bình Văn nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho An Bình Nguyên biết, còn không quên thêm mắm dặm muối vào.
Mọi chuyện vốn dĩ là do anh ta khơi mào trước, nhưng anh ta lại nói là Vũ Hoàng Minh tìm đến gây sự trước.
Sau đó lại vì bản thân quá tức giận nên mới ra tay dạy dỗ đối phương một bài học.
Chỉ là không ngờ rằng, thân thủ đối phương không hề yếu, đánh hai tên vệ sĩ của anh ta không nói, còn đánh gãy một tay của anh ta.
“H ừ! „“
“Chỉ là thành phố Vân Xuyên nhỏ nhỏ thế mà cũng có người dám động đến con! Xem ra là do ba đã nhiều năm như vậy không ra mặt, có người đã quên mất uy nghiêm của ba rồi.”
Sắc mặt An Bình Nguyên âm trầm, đập một tay xuống bàn.
“Ba à, chuyện này không phải chỉ như vậy là xong đâu, tên khốn kia… tên khốn kia còn nói một số câu vô cùng bất kính với ba”
An Bình Văn cúi đầu, trong lòng lại mừng thầm không thôi.
Ba anh ta tức giận rồi, tên khốn kiếp chết ø “
chắc.
“Nói maul”
An Bình Nguyên tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, hai bên thái dương đều nổi gân xanh ˆ lên.
“Anh ta nói, trong vòng ngày đến gặp anh ta, còn nói…quỳ xuống xin lỗi anh ta, bằng không sẽ tự mình gánh lấy hậu quả.”
“Rầm!”
Vừa dứt lời, An Bình Nguyên một chân trực tiếp đá bay cái bàn trước mặt.
Cả cái bàn nặng nề đập mạnh vào tường!
“Lá gan lớn lắm!”
“Lá gan quả thật là lớn lắm!”
“Cái tên An Bình Nguyên này của ba không còn hữu dụng nữa rồi phải không? Được lắm được lắm, ba muốn xem xem, ở thành phố Vân Xuyên này có ẩn giấu nhân vât lơi hai nào?”