Chương : Không thể điều tra được Ngày hôm sau.
Tô Thanh Trúc đi làm.
Vũ Hoàng Minh đưa Minh Trúc đi nhà trẻ.
Vẫn là nhà trẻ Dương Quang.
Nhưng lần này hoàn toàn không giống những lần trước.
Trước đó mấy giáo viên ngồi nhìn mặc kệ đã không còn ở đây, thay vào đó là mấy giáo viên mới.
Hơn nữa cháu của Kim Vũ cũng đã chuyển sang nhà trẻ khác.
“Ba ơi, ba nhớ đón con đấy nhé.”
Minh Trúc được cô giáo đưa vào nhà trẻ, vẫy tay với Vũ Hoàng Minh đứng ngoài cửa.
“Yên tâm đi.”
Vũ Hoàng Minh vẫy tay, sau khi nhìn Minh Trúc đi vào nhà trẻ, lúc này mới lên xe.
“Cậu Minh, chúng ta đi nơi nào?”
Trương Hải Long ngồi ở vị trí điều khiển, có chút hiếu kỳ hỏi một câu.
“Không phải tên Trần Văn kia là chỗ dựa của Triệu An sao? Đi gặp anh ta một chút đi.”
Đối với chuyện về tổ chức Ám Dạ, Vũ Hoàng Minh vẫn luôn để ở trong lòng.
Không nhổ cái gai này đi, anh luôn cảm thấy trong lòng không vui.
“RÕI”
Trương Hải Long nhấn cần ga một cái, nhanh chóng đi.
Mà ở trong biệt thự của Trần Văn.
Trần Văn tựa ở trên ghế sô pha, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Chuyện đã trôi qua vài ngày, ông ta vẫn không tra được một chút tin tức nào.
Nhưng mà có một chuyện tốt, đó chính là An Trấn sắp tới Vân Xuyên.
Về phần nguyên nhân, ông ta cũng đã nghe nói.
Con trai của An Trấn bị người ta đánh gãy tay ð Vân Xuyên, hơn nữa còn bắt cậu ta quỳ xuống nói xin lỗi.
Thật ra Trần Văn cũng rất tò mò, rốt cuộc là nhân vật như thế nào mới dám làm vậy.
Cho dù là ông ta, cũng sẽ không trở mặt với An Trấn.
Mọi người đều là Hầu gia, cấp bậc cũng như nhau.
Ai cũng có chỗ dựa của riêng mình, trừ khi là chỗ dựa phía sau đánh nhau, nếu không giữa bọn họ sẽ không tồn tại mâu thuẫn.
“Người đâu”
Trần Văn hướng ra phía ngoài cửa hô một tiếng.
Lúc này một quản gia liền tiến lên, “Văn gia, ông có gì muốn dặn dò?”
“Đi điều tra cho tôi, ở bữa tiệc Vân Thương hôm qua, là ai đánh tên nhóc An Diệp”
Ngược lại Trần Văn muốn xem một chút, là ai to gan như thế.
“RõÕI”
Quản gia cung kính rời khỏi phòng khách.
Không đến mấy phút sau, quản gia liền trở lại.
“Thưa Văn gia, là một người con rể của nhà họ Tô, tên là… Vũ Hoàng Minh, nghe nói là nhập ngũ nhiều năm, mới trở về không lâu.”
Trần Văn nghe xong, nhíu mày.
Sau đó ông ta khoát tay, ra hiệu để quản gia ra ngoài.
Quản gia quay người rời đi, để lại Trần Văn đang cau mày.
“Vũ Hoàng Minh?”
“Hình như cái tên này có chút quen thuộc, nhưng mà, một người con rể nho nhỏ của nhà họ Tô, cũng dám đánh con trai của An Trấn sao?”
“Chẳng lẽ phía sau tên này cũng có chỗ dựa?”
Trần Văn rất khó tưởng tượng, một tên con rể của gia tộc hạng hai, có bản lĩnh gì mà đi đánh con trai của một Hầu gia.
Cho dù phía sau có chỗ dựa, cũng không dám làm như vậy chứ.
Trừ khi địa vị chỗ dựa của đối phương rất lớn, lớn hơn một Hầu gia.
Bằng không, căn bản sẽ không chèn ép được.
Thế nhưng một tên nhóc nhập ngũ mấy năm, có thể có loại chỗ dựa này sao?
Ngẫm nghĩ, ông ta lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại cho đàn em.
“Tra cho tôi thân phận một người tên là Vũ Hoàng Minh, thời gian nhập ngũ mấy năm”
“Vâng”
Đợi nửa phút sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nghi ngờ.
“Văn gia, người này, hình như có chút kỳ quái.”
Trần Văn nghe xong, lúc này sắc mặt trầm xuống, “Sao thế?”
“Trên tài liệu có nói, đây chính là một tên nhóc nhà nghèo đến từ thôn Cổ Kiếm thị trấn Thủy Vương thành phố Vân Xuyên, nhưng mà, khi chúng tôi muốn tra tài liệu mấy năm nhập ngũ của anh ta, lại… không thể điều tra được”
Hả?
Trần Văn nhíu mày lai, làm sao có thể chứ?