Chương : Tiếp tục điều tra
Ông ta là một Hầu gia, thậm chí còn không thể điều tra được tài liệu về một chiến sĩ nhỏ ư?
Chuyện này là không thể.
“Cậu cho người tiếp tục điều tra thêm.” Trần Văn lạnh lùng nói.
“RÕI”
Một lát sau, đầu bên kia điện thoại lại truyền tới giọng nói của cấp dưới.
“Văn gia, thật sự không điều tra được, hình như không có ghi chép của người này.”
Trần Văn nghe xong, suy nghĩ một chút, liền cúp điện thoại.
Nhập ngũ mấy năm, nhưng lại không có ghi chép?
Nói đùa à.
Bất kể là ai, chỉ cần nhập ngũ, chắc chắn sẽ có ghi chép.
Nhưng mà ông ta lại không điều tra ra được.
Chỉ có hai loại khả năng, loại thứ nhất chính là tên nhóc này không nhập ngũ, trên tài liệu cũng không có.
Loại thứ hai chính là, cấp bậc thân phận của tên này quá cao, ngay cả tư cách kiểm tra bọn họ cũng không có.
Không cần nghĩ, đây là chuyện không thể nào.
Nhập ngũ mấy năm, thân phận cao đến mức bọn họ còn không thể kiểm tra, đơn giản chính là chuyện không thể nào.
Cho nên, cũng chỉ có loại thân phận thứ nhất.
Nghĩ tới đây, Trần Văn thở dài một hơi.
Xem ra, là một thân phận giả.
Nhưng mà, sợ là tên này đã xong đời rồi.
Một tên con rể của gia tộc hạng hai, mà cũng dám đánh con trai của An Trấn, chán sống rồi.
Đúng lúc này, quản gia lại tiến đến, khom người nói: “Văn gia, ngoài cửa có người xin gặp ông.”
Trần Văn nhướng mày, “Người nào?”
“Anh ta nói, anh ta biết vương gia Triệu An.”
Nghe được câu này, lúc này Trần Văn liền ngồi dậy tại chỗ.
Ông ta hít sâu một hơi, sắc mặt có chút âm trầm.
“Mời cậu ta vào.”
“RõI”
Quản gia rời khỏi phòng khách, đi tới trước cửa sắt.
“Anh bạn này, Hầu gia chúng tôi cho mời.”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, “Cảm ơn”
Nói xong, anh liền dẫn theo Trương Hải Long đi về phía biệt thự.
Đi vào phòng khách, đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở trên ghế sô pha.
“Hầu gia Trần Văn?”
Vũ Hoàng Minh giống như là đã quen thuộc, ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh.
Trần Văn nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, cau mày.
Trong đầu đang suy nghĩ mình đã gặp người này từ bao giờ rồi.
Thế nhưng suy nghĩ rất lâu ông ta cũng không nghĩ ra.
“Cậu là…
Đối với người không rõ thân phận, Trần Văn cũng không dám hỏi nhiều cái gì.
Hơn nữa, đối phương đã quen biết Triệu An, còn biết mình, thân phận của đối phương tuyệt đối không hề tầm thường.
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười một tiếng, “Thân phận của tôi không tiện bại lộ, cho nên xin lỗi, không thể nói cho ông được.”
Trần Văn nghe xong, trên mặt có chút bất ~ mãn.
Nhưng mà cũng không nói thêm gì.
Chỉ là giọng điệu trở nên có chút lạnh lùng.
“Không biết cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Vũ Hoàng Minh cũng không vội vàng trả lời, mà tự mình châm một điếu thuốc.
Anh hít một hơi thật sâu, phun ra làn khói thật dài.
“Cũng không có gì, chỉ hỏi một chút việc có liên quan đến tổ chức Ám Dạ thôi.”
Vụt!
Trần Văn bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, trên mặt tràn đầy vẻ không tốt lành nhìn chằm chằm anh.
Sự tồn tại của tổ chức Ám Dạ, trong cả Vân Xuyên cũng không có nhiều người biết.
Cũng chỉ có rải rác hơn mười người biết.
Nhưng mà, người trẻ tuổi kia vừa há miệng đã chắc chắn là mình biết, tất nhiên đã có chuẩn bị rồi mới đến.
“Cậu muốn tìm tổ chức Ám Dạ để giao dịch?
Hay là có chuyện gì khác?”
Vũ Hoàng Minh lắc đầu, cười nói: “Không không không, loại tổ chức rác rưởi này còn chưa xứng để cho tôi giao dịch, tôi chỉ là muốn tiêu diệt nó mà thôi.”
Anh vừa nói như vậy, sắc mặt Trần Văn điên cuồng biến đổi!
Ông ta đưa tay sờ về phía bên hông, nhưng tay của ông ta mới vừa đặt lên bên hông, môt con dao găm đã bay tới, lướt qua mặt ông ta tạo thành một vết cắt.
Trương Hải Long chậm rãi thả tay xuống, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.
Vũ Hoàng Minh gẩy tàn thuốc, cười ha ha nói: “Hầu gia Trần Văn, tôi khuyên ông tốt nhất đừng hành động bừa bãi, nếu không thì ông sẽ mất mạng đấy”