Chương : Về tranh
Hoạt động gia đình đầu tiên, là để ba mẹ và con cái của mình cùng nhau vẽ một bức tranh.
Bức tranh thế nào thì không quan trọng, quan trọng là … Ba mẹ và con cái cùng nhau vẽ mà thôi.
Kỳ thật, đối với vẽ tranh, Vũ Hoàng Minh cũng có chút tự tin.
Khi còn nhỏ, anh ở trong làng, có thể nói là tỉnh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa.
Chú hai mặt rỗ, đã từng dạy anh vẽ tranh.
Vẽ tranh sơn thủy, vẽ chân dung “Minh Trúc, con muốn vẽ cái gì?”
Vũ Hoàng Minh ngồi ở bên cạnh Minh Trúc, nhìn tờ giấy Tuyên Thành trải ra trên bàn, cười hỏi.
“Con muốn vẽ ba mẹ, với con.”
Minh Trúc giương đôi mắt to, chớp chớp nhìn anh.
“Vậy con muốn vẽ ba như thế nào và vẽ mẹ như thế nào?”
“Con muốn vẽ mẹ thành một gốc cậy cổ thụ, vẽ ba thành ánh nắng mặt trời, sau đó con là một cây cỏ nhỏ, có mẹ bảo vệ con, còn ba cho con ánh mặt trời.”
Nghe thế, Vũ Hoàng Minh sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.
Anh cũng không nghĩ đến, Minh Trúc thế mà lại nghĩ như vậy.
Minh Trúc cầm lấy bút có màu sắc rực rỡ, bắt đầu vẽ ánh mặt trời lên bức tranh.
“Xin mọi người im lặng một chút, hôm nay chúng tôi may mắn mời được một hoạ sĩ nổi tiếng là thầy Mã Vĩ.”
“Ông ấy là ba của Mã Tiểu Bảo, bức tranh của ông ấy, nổi danh ở cả Thần Châu.”
Bỗng nhiên, một giáo viên đứng ở trên bục giảng , vẻ mặt kích động nói với nhóm ba mẹ của chục đứa trẻ dưới đài.
Ngay từ đầu, mọi người vẫn chưa có phản ứng gì.
Nhưng khi thấy một người đàn ông tóc dài đi lên bục giảng, không khỏi kinh ngạc.
“Thế mà là thầy Mã!”
“Thực thật không ngờ, lại có thể gặp thầy Mã ở đây, thật là vinh hạnh.”
“Tôi nghe nói là, một bức bức tranh của thầy Mã, có thể bán được cả tỷ đấy.”
Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đứng ở trên bục giảng, Mã Vĩ đã sớm quen với những trường hợp như vậy.
Nhưng mà, có thể đến nhà trẻ này để học hành thì, toàn là con nhà quyền quý ở thành phố Vân Xuyên.
“Chào mọi người, tin rằng tất cả mọi người đều đã nghe tên của tôi, tôi đây sẽ không tự giới thiệu làm gì nữa.”
“Hôm nay thừa dịp mọi người đang vui vẻ, tôi tạm vẽ một bức tranh cho mọi người.”
“Mọi người cảm thấy có được không?”
Mặt Mã Vĩ lộ vẻ mỉm cưỡi nhìn phần đông ba mẹ dưới đài.
Loại cảm giác cao cao tại thượng này, làm cho ông ta cảm giác thực thoải mái.
“Được!”
“Có thể thấy thầy Mã vẽ tranh, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Đến lúc đó, chờ bức tranh này của thầy Mã được hoàn thành, tôi sẽ mual Tôi ra giá, ba tỷ!”
Một người mập mạp đứng bên cạnh một thằng nhóc cũng hơi mập mạp đứng lên, vẻ mặt ngạo nghễ.
Thực hiển nhiên, phần đông ba mẹ đều quen biết cái người mập mạp này.
“Chủ tịch Trương đã muốn, chúng tôi đương nhiên là sẽ không cạnh tranh với chủ tịch Trương nữa.”
“Đúng vậy đúng vậy, sau này còn hy vọng chủ tịch Trương có thể cùng hợp tác lâu dài với công ty chúng tôi nữa!”
Trương Thiên Hoa vừa nghe, trên mặt càng thêm đắc ý vài phần.
“Đó là đương nhiên.”
“Như vậy đi, chờ hôm nay sau khi hoạt động gia đình chấm dứt, tôi mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, hy vọng mọi người còn có thể cho tôi chút mặt mũi mà tham dự.”
Lời này vừa nói ra, nhất thời nghênh đón một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Vũ Hoàng Minh đứng bên cạnh cười cười không nói lời nào.
Hoạt động gia đình mà thế này thì có ý nghĩa gì nữa?
Này sợ là đến để khoe khoang giá trị con người của mình thì đúng hơn?
Minh Trúc thật ra không để ý, vẫn chăm chú vẽ tranh của mình.
Biểu hiện của bé, Vũ Hoàng Minh cũng thấy, trong lòng cũng thật vui mừng.
Ít nhất, Minh Trúc không có tâm tư bám víu so với đám người kia.
“Hiện tại, chúng ta hãy mời thầy Mã vẽ một bức tranh.”
Sau khi giáo viên nhà trẻ mở miệng, Mã Vĩ cũng là cầm lấy bút lông đặt ở bên cạnh.
“Hôm nay, tôi sẽ vẽ cho mọi người một bức tranh sơn thủy đi.”