Chương : Mã Vĩ Toàn trường đều im lặng, thật sự đích theo dõi ông ta vẽ tranh trên giấy Tuyên Thành được treo trên bảng đen.
Ngay từ đầu, Vũ Hoàng Minh còn có chút hứng thú, nhìn xem thầy Mã này có thật sự lợi hại như vậy hay không.
Nhưng một khắc kia khi đối phương đặt bút xuống, anh liền lắc lắc đầu.
Nét bút đầu tiên đã sai lầm rồi, nói gì đến mặt khác?
Thời gian qua thật sự mau.
Nửa giờ sau.
Rất nhiều nhóm bạn nhỏ đều đã vẽ xong, sau đó đưa tranh của mình cho ba hoặc mẹ mình xem.
Nhưng mà, ba mẹ bọn chúng lại nhỏ giọng dặn chúng chớ nói gì.
Đám bạn nhỏ này đành phải ngồi ở bên cạnh ba mẹ, hứng thú phai nhạt.
Minh Trúc cũng không ngoại lệ, bé cũng vẽ xong tranh.
Vui vẻ giố bức tranh trong tay lên, “Ba, ba xem tranh con vẽ có đẹp không?”
Vũ Hoàng Minh nhìn thoáng qua,trong bức tranh là một đám cỏ màu xanh biếc, trên mặt cỏ là một cây cổ thụ.
Cây cổ thụ cao mang sự tươi mát.
Mà ở dưới cổ thụ, có một gốc cây cỏ nhỏ, cỏ nhỏ đang khỏe mạnh lớn dần.
Trên đỉnh cổ thụ, là một mảng màu lam, trên bầu trời, lộ ra một mặt trời sáng chói.
Mặt trời tròn tròn, còn có miệng đang mỉm Cười.
“Đẹp, Minh Trúc giỏi quá.”
Vũ Hoàng Minh cười nói.
Lúc này đích Minh Trúc tựa như một con mèo nhỏ, trên khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn nơi nơi đều là dấu vết của bút màu sắc rực rỡ.
Giọng nói của ba con họ cũng không lớn, nhưng nhóm ba mẹ xung quanh này đều nghe thấy được.
“Người đó, không phát hiện thầy Mã đang vẽ tranh à?”
“Nói chuyện lớn tiếng như vậy, cái bức vẽ rách nát của con bé kia, có thể so sánh được với thầy Mã à?”
Người nói chuyện đúng là cái tên chủ tịch Trương mập mạp kia, chỉ thấy vẻ mặt ông ta khó chịu nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Trương Thiên Hoa.
“Tôi nói chuyện với con gái tôi, thì liên quan gì đến ông?”
Trương Thiên Hoa lúc này liền quát: “Không nhìn thấy thầy Mã đang vẽ tranh à, không biết nên im lăng à?”
“Còn dám lớn tiếng nói chuyện, có tin tôi đây đánh cậu không!”
Nói xong, còn cố làm ra vẻ giơ cánh tay mập ú của mình lên.
Nghe thế Mã Vĩ cũng ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía mọi người.
“Không sao, tôi cũng vẽ xong rồi nhưng mà vừa mới bị quấy rầy một chút, một nét cuối cùng có chút đường đột, tranh này, coi như là bỏ đi.”
Dứt lời, còn làm trò lắc lắc đầu trước mặt mọi người.
Trên tờ giấy Tuyên Thành là một bức tranh thủy mặc.
Núi tùng xa xa, thác nước chảy xiết.
Mọi người vừa thấy, không khỏi nhiệt liệt vỗ tay.
“Tốt!”
“Thật không hỗ là thầy Mã, tranh này ba tỷ, đáng giá!”
“Không hổ là họa sĩ nổi danh của Bắc Sơn chúng ta, ngày sau tên tuổi của thầy Mã, tất nhiên có thể truyền khắp thế giới.”
Một đám người không có hiểu biết thổi phông .
Vũ Hoàng Minh ngẩng đầu có nhìn thoáng qua cái bức tranh gọi là tranh sơn thủy kia, nhịn không được cưỡi nhạo một tiếng.
Câu nói vừa rồi kia, bề ngoài là Mã Vĩ tỏ ra khuyên giải, kì thực thật sự nói chính anh quấy rầy ông ta vẽ tranh, làm bức tranh của ông ta không được hoàn hảo.
“Ha!”
“Tôi nói cậu, có phải ngứa da hay không vậy?”
“Cậu cười cái gì?”
Trương Thiên Hoa xắn tay áo, vẻ mặt khó chịu đi tới trước mặt Vũ Hoàng Minh.
Dáng vẻ nếu một lời không hợp thì sẽ đánh nhau.
“Ai, chủ tịch Trương, không cần phải …, anh bạn này chắc cũng là nhìn ra bức tranh của tô không hoàn hảo, mới có thể nhạo báng như vậy.”
Mã Vĩ vội vàng xuống đài hoà giải.
Nhưng mà lời nói này của ông ta lại có thâm ý khác.
Cười tôi?
Cậu cũng phải có tư cách thì mới cười được.
Mọi người ở đây đều nghĩ rằng Vũ Hoàng Minh rồi sẽ nhường bước, lại không nghĩ rằng anh còn như đồng tình mà gật gật đầu.
“Xác thực là không hoàn hảo! Bức tranh này không có thần, tranh này…… Rác rười.”