Chương : Nếu đã đến đây thì phải làm một trận long trời lỡ đất mới được
“Vâng, tôi sẽ đi thu sếp ngay bây gið, nhưng mà…”
Long Nhạn có chút do dự, như muốn nói điều gì đó.
“Nhưng mà cái gì?”
‘Sð Quân Kim nhìn ông ta với vẻ nghỉ ngờ.
“Nhưng mà với tình trạng của Minh Vương hiện giờ, có thật là phía Huế muốn làm ẩm ï lên với anh ta không?”
Nghe vậy, Sð Quân Kim trầm mặc .
Nếu điều này thực sự khiến cho Vũ Hoàng Minh gặp rắc rối, không chừng sẽ có chuyện lớn gì đó xảy ra Đến lúc đó, mình vẫn phải ra mặt giải quyết.
Nhưng…
Dường như bây giờ ngay cà mình cũng không thể ngăn được cậu ta.
Hoặc là xử lý cậu ta, hoặc là cứ mặc kệ cậu tại Xử lý cậu ta, điều này có vẻ không thực tế lắm. Tuy rằng anh ta có thực lực, nhưng mà… chỉ cần Vũ Hoàng Minh vừa chết thì chẳng khác nào.
Bắc Sơn cũng xong đời.
Cho nên, lúc này chỉ có thể mặc kệ cậu ta thôi.
“Quên đi quên đi, cứ theo ý cậu ta là đucợ rồi.”
“Có tin tức thì đưa cho cậu ta càng sớm càng tốt, đừng làm ồn ào quá, tôi cũng không ra mặt đâu.”
Sð Quân Kim khoát tay áo, sau đó lại nhắm mắt lại một lúc Long Nhạn thấy thế cũng đành rời khỏi sân.
Chiến khu phía Bắc.
Bên ngoài căn cứ quân sự của Thanh Thiên Quân.
Đột nhiên, mặt đất chấn động mãnh liệt.
Nhiều chiến sĩ nhìn ra phía xa, sắc mặt thay đổi liên tục.
Một binh đoàn có vô số chiến sĩ đang lao nhanh đến.
Dẫn đầu là một chiếc xe tăng hạng nặng!
Phía trên xe tăng có một người đàn ông đang đứng chắp tay sau lưng.
Nhưng mà, bọn họ chỉ cần nhìn qua một cái là có thể nhận ra được chiếc áo choàng đỏ như máu trên người người đàn ông!
Phía trên là hình thêu Kim Long đang gầm lên trời cao.
“Tất cả chú ý, đề phòng!”
Nguyên soái năm sao Vu Hùng phụ trách canh giữ căn cứ quát lạnh một tiếng, sau đó bước ra cổng, lặng lẽ nhìn binh đoàn từ xa đi tới.
Sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, nhưng trong ánh mắt lại là sự sợ hãi và kiêng kị.
Không vì điều gì khác, người đàn ông đứng trên xe tăng kia là sự tồn tại mà tất cả bọn họ không thể trêu vào được.
Ẩm ẩm!
Cuối cùng, xe tăng và vô số xe chiến đã đậu bên hai cánh của căn cứ quân sự Thanh Thiên Quân.
Trên xe, từng chiến sĩ nối đuôi đi xuống.
Vũ Hoàng Minh nhảy lên một cái, nhẹ nhàng tiếp đất.
Sau đó, từng người đàn ông khoác áo choàng màu đỏ như máu đứng bên cạnh anh ta.
Mỗi chiếc áo choàng được thêu với số lượng các ngôi sao khác nhau.
Bắt đầu từ chín sao, mãi cho đến một sao.
Ước chừng có hơn hai mươi người!
Mỗi ai trong số họ đều kiêu hãnh một phương.
“Không biết Minh Vương đây là có ý gï?”
Nguyên soái năm sao phụ trách canh giữ căn cứ tiến lên khom mình hành lễ.
Vũ Hoàng Minh liếc gã anh ta một cái, thản nhiên nói: “Cút!”
Sắc mặt Vu Hùng trầm xuống, lạnh giọng nói: “Minh Vương, anh tự tiện xông vào căn cứ địa của Thanh Thiên Quân thế này có phải hơi quá đáng rồi không?”
Vừa dứt lời, một bóng người tiến đến, nhấc chân lên, không cho Vu Hùng có cơ hội phản ứng gì, ăn ngay một đá!
“Mày là cái thá gì? Dám nói chuyện như thế với Minh Vương?”
Đứng ð bên trái Vũ Hoàng Minh là một nguyên soái chín sao tên Tiêu Quân, không định cho đối phương mặt mũi nào.
Là một trong hai thống soái mạnh nhất dưới tay Vũ Hoàng Minh, ngoài Vũ Hoàng Minh và quân chủ ra, anh ta không cần phải nề mặt ai.
Nếu Minh Vương đã dẫn đại quân đến căn cứ quân đội của Thanh Thiên Quân, vậy chắc chắn là đến để trà thù!
Nếu đã đến đây thì phải làm một trận long trời lỡ đất mới được.
Vũ Hoàng Minh cũng không ngăn cân, lằng lặng ngắng đầu nhìn sâu vào trong căn cứ của Thanh Thiên Quân.
Vu Hùng bị đá một cước thì phun ra một ngụm máu tưới , trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh sợt “Minh Vương, ngài đây là muốn tuyên chiến với chúng tôi sao?”
Nhưng mà, Vũ Hoàng Minh cũng không buồn đáp lại anh ta.
Anh lạnh giọng nói trước căn cứ địa của Thanh Thiên Quân: “Diệp Bách Kiên, cút ra đây cho tôi!”