Chương : Không thể trốn thoát
Trước câu hỏi của Vũ Hoàng Minh, Hoàng Trung vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng và không nói gì cà.
Nhưng ánh mắt của anh ta hết lần này tới lần khác nhìn Từ Mặc Dương.
Trong bọn họ, Từ Mặc Dương mới là người quyết định.
Nếu Từ Mặc Dương bảo họ dời đi sớm hơn, mọi chuyện đã không xày ra như bây giờ.
Lúc này đây, thì họ không thể trốn thoát dù có muốn đi chăng nữa.
Trừ khi họ có thể qua mắt giữa biết bao.
nhiêu ngưẻ Nhưng có thể hay không?
Rõ ràng là khó có thể xảy ra rồi.
Những người có mặt đều là cấp tướng cao.
cấp, chưa kể, còn có Minh Vương, và mấy người cấp thiên vương.
Để thoát khỏi tay bọn họ thì còn khó hơn lên trời nữa.
“Vũ Hoàng Minh, không ngờ cậu lại nhanh như vậy đấy!”
“Xem ra là tôi đã đánh giá thấp cậu quá rồi.”
Hoàng Trung chậm rãi nói với vẻ mặt lạnh lùng.
‘Vũ Hoàng Minh nhếch mép: “Thật sao?”
“Vậy thì các người coi thường tôi quá rồi, nhưng tôi có chút tò mò đấy, bọn họ mua chuộc các người như thế nào vậy? Làm sao có thể khiến các anh làm việc cho họ vậy nhì!”
Anh rất tò mò về cách Tổ chức Ám Dạ mua chuộc những người này.
Với họ tiền cũng chỉ là một con số mà thôi.
Sau khi đạt tới cấp bậc đại soái, tiền bạc đã không còn có tác dụng gì nữa rồi.
Nhưng điều đó có nghĩa là gì?
Dùng tính mạng của người thân để uy hiếp, một khi người thân xảy ra chuyện, họ hoàn toàn có thể bị mất mặt, đến lúc đó thì tổ chức Ám Dạ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
“Không cần cậu phải bận tâm, muốn chém muốn giết thì cứ vi , tôi sẽ không nói lời nào.
cả”
Hoàng Trung hừ lên một tiếng, như đang sẵn sàng đề đón nhận cái chết.
Anh ta cũng biết rằng, bản thân mình không thể nào thoát được.
Vừa dứt lời, thì Ngưu Điển Cương liền giơ chân lên đá cho anh ta một cú vào ngực rất mạnh.
“Tao sẽ giết mày!”
“Cứ cho là mày phản bội cậu Minh đi, nhưng sao mày vẫn dám phản bội cả Bắc Sơn chứ!”
Với cú đá mạnh mẽ đó, đã khiến cho Hoàng Trung miệng phun ra máu.
Nhưng Ngưu Điền Cương cũng biết chừng mực, không thể giết hắn ta dễ dàng như vậy được.
“Được rồi, anh có thể ngồi xuống rồi”
Vũ Hoàng Minh xua tay, nhưng có chút bất đắc dĩ.
Anh ta vốn rất nóng tính, nếu bùng phát thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện rồi.
Có câu nói, nếu người nóng này không ra tay.
thì không sao, nhưng một khi đã ra tay, thì bạn thậm chí cơ hội cầu xin lòng thương xót cũng không có đâu.
Đó là một người như Ngưu Điền Cương.
“Vâng, cậu Minh!”
Ngưu Điển Cương vẫn nghe lời Vũ Minh Hoàng, anh ta quay về chỗ ngồi của mình.
Không khí trong phòng trờ nên căng thằng.
Mấy người Từ Mặc Dương toát cả mồ hôi trên trán .
Chỉ cần hôm nay trốn thoát được, thì bọn họ sẽ lập tức rời đi ngay!
Tuy nhiên, trong lòng họ cũng thẩm cầu nguyện, Vũ Hoàng Minh đừng nói ra điều gì nữa.
Nếu không họ sẽ phải ra mặt mới kết thúc được mọi chuyện.
“Hoàng Trung, anh ờ bên cạnh tôi hơn ba năm, tôi có từng đối xử tệ bạc gì với anh không?”
“Các anh có thể phản bội tôi, thậm chí là Chiến Long Quân, nhưng các anh không thể phản bội Bắc Sơn, phản bội tổ quốc như vậy được!”
“Anh có biết sẽ có bao nhiêu người khắp đất nước sẽ rơi vào cảnh khốn cùng khi chúng ta gây.
chiến với Lôi Châu không? Rồi sẽ có bao nhiêu ngưỡi phải chết trong cuộc chiến này đây?”
Mỗi lời nói ra, như có một cây búa khổng lồ.
vô hình, chèn vào ngực mọi người vậy Nó khiến họ như không thờ được.
“Nói đi, ngoài anh ra, còn có ai nữa hả?”
Vũ Hoàng Minh thờ dài, lạnh lùng nhìn Hoàng Trung.
Hoàng Trung lau vết máu trên khóe miệng, cười lớn.
“Cậu Minh à, thực ra có một số việc còn quan trọng hơn cả tính mạng của người thân đấy.
Họ chết đi, thì tôi vẫn có thề sống! Như vậy là đủ rồi”
“Về việc có còn có ai nữa không, anh nghĩ rằng tôi sẽ nói cho câu biết sao?”