Chương : Phục kích
“Chẳng lẽ muốn tôi đầy ngã anh à?”
Trong lòng cô bực bội không thôi.
Từ lúc về, cô đã vào phòng đồi quần áo ngủ, còn tắm một cái.
Cái tên này lại như đầu gỗ, từ đầu đến cuối cứ đứng im như phỗng trong phòng khách.
“Hay là, anh ta không được…”
Hồ Yên tức giận lầm bầm một câu, sau đó đi lên lầu.
Nếu vhm mà nghe được câu này, chắc tức đến hộc máu Có điều, bây giờ anh không có thời gian đi lo lắng những điều này.
Bởi vì anh cảm thấy cơ thể mình có chút thay đổi.
Trong người như có một dòng nước ấm, bắt đầu từ bụng của anh.
Sau đó một đường đi lên, trải rộng toàn thân.
Mỗi một lần trờ lại bụng, anh cũng cảm thấy dưỡng như cơ thề trỡ nên thoải mái hơn nhiều.
Với cà, ý thức cũng cực kỳ tỉnh táo.
Mặc dù đêm đã khuya, nhưng anh cảm thấy giống như đang đeo dụng cụ giúp nhìn trong bóng tối, có thể trông thấy những con dế đan nhảy nhót cách bên ngoài mười mét.
Hơn nữa, trong đầu anh dường như xuất hiện một hình tượng hoàn chỉnh.
Trong sân của biệt thự, một người phụ nữ dựa vào anh, hai người lằng lặng nhìn bé gái đang chơi đùa trên đất tuyết.
Hình ảnh đến đó thì kết thúc.
vhm biết rõ, hai người kia anh biết, nhưng hướng tên là gì thì anh lại không nhớ được.
Một khi suy nghĩ sâu, não như bị xé ra, đau đến thống khổ, Trong sân có một cái bàn đá, vhm ngồi xuống châm một điểu thuốc, nhìn bầu trời đầy Sao.
“Lúc nào thì mình mới có thề khôi phục kí ức.
đây?”
Một ngụm khói phun ra từ trong miệng anh.
Với anh, bây giờ tất cả chỉ là tạm thời.
Có khả năng, chờ đến khi ký ức anh phục hồi, mọi thứ đều sẽ thay đổi.
Hút xong một điếu thuốc, anh chuẩn bị trờ về gian phòng nghỉ ngơi Có điều, tiếng bước chân bên ngoài thu hút sự chú ý của anh.
Anh lập tức nhướn mày.
Tiếng bước chân ngoài sân rất nhẹ, người bình thường sẽ không cố gắng thả nhẹ bước chân của mình như vậy hết.
Trừ phi là chuẩn bị làm chuyện gì trái lương tâm.
Với cả, nghe tiếng bước chân thì không chỉ có một hai người Chí ít cũng phải mười người trỡ lên.
Anh nhếch miệng, ánh mắt hơi híp lại.
Dưới chân khẽ động, như mèo, núp trong một góc tối hẻo lánh.
Vị trí này vừa hay có thề quan sát toàn sân.
Hơn mười bóng người nhẹ nhàng vượt qua tường cao, nhảy xuống đất.
Bước chân lén lút, giống như mèo vậy.
Những kè này đều đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, có về như không muốn bị người ta phát hiện.
Nhưng mà bọn họ không biết mình đã bị vhm phát hiện.
Trong đó có một tên đàn ông làm dấu tay ra hiệu.
vhm biết, dấu tay đó chính là tách ra hành động.
Một đội người lên lầu, một đoàn khác đi tới chỗ người làm ð.
Chỗ đó chính là nơi nghỉ ngơi của vhm.
Một tên đàn ông khác gật đầu, sau đó mang theo bảy tám người vào phòng khách.
“Các người tìm tôi sao?”
Trong bóng tối, vhm chậm rãi hiện thân.
Mang theo nụ cười lạnh băng, hai tay chắp.
sau lưng.
Anh đột nhiên xuất hiện khiến đám người giật này mình.
Nhưng một giây sau, những người này không do dự chút nào, nhao nhao rút vũ khí ra.
Vừa nhìn đã biết, bọn họ được trải qua huấn luyện đặc biệt.
Người bình thường trong tay bọn họ chỉ cần dùng một đao.
Trong đó có một tên đàn ông dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vhm, làm tư thế cắt cổ ra hiệu đối với những người khác.
Phút chốc, hơn mười tên nhanh chóng xông về phía vhm.
Nhìn đám người này, vhm cười mìa mai một tiếng.
“Các người cũng quá coi thường tôi rồi!”