Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Đỏ và.
trăng, vương vãi khắp mặt đất!
“Vù vù vùi!”
Trong tích tắc, mấy viên đá nhỏ bắn ra từ trong tay Vũ Hoàng Minh.
Tốc độ thật sự có thể so sánh với một viên đạn, và ngay lập tức biến mất trong cơ thề của những người trước mặt.
Trong chốc lát, bốn người ngã xuống.
Máu me be bét!
Những người đó nhìn thấy vậy, vẻ mặt có chút biến sắc, nhưng họ vẫn không có chút do trăng, vương vãi khắp mặt đất!
“Vù vù vùi”
Trong tích tắc, mấy viên đá nhỏ bắn ra từ trong tay Vũ Hoàng Minh.
Tốc độ thật sự có thể so sánh với một viên đạn, và ngay lập tức biến mất trong cơ thề của những người trước mặt.
Trong chốc lát, bốn người ngã xuống.
Máu me be bét!
Đồ và trắng, vương vãi khắp mặt đất.
Rõ ràng tên sát thủ kia có thể sống sót, nhưng lại hết lần này đến lần khác muốn chọc điên Vũ Hoàng Minh trong thời điểm này.
Anh ta chết thì chỉ có thể tự trách mình.
Anh lao vào phòng khách, nhưng nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang kề con dao găm vào cồ trắng ngần của Hồ Yên.
Phía trước, một người đàn ông đang ngồi trên cầu thang, nghịch con dao găm trên tay.
Kỳ thực, hai người bọn họ cũng không nghĩ tới chuyện đó. Gởi các tình yêu, nhiều trang lấy của nguồn như trên hình làm các tình yêu không biết nguồn để đọc, các tình yêu cố gắng tìm nguồn như trên hình đọc để em có nhiều động lực lên chương mỗi ngày các tình yêu nhé!
Bên ngoài nhiều người như vậy mà cũng không thể ngăn cản được người này trong khoảng một phút đồng hồ.
Sức mạnh của người này có thề vượt xa đối thù của anh.
Bây giờ, Hồ Yên là con bài duy nhất để bọn họ có thể sống sót.
“Đừng cử động, nếu không tôi sợ tôi sẽ không cần thận mà cắt cổ trúng cổ cô ấy.”
Giọng của người đàn ông đang kể dao vào cổ Hồ Yên có chút khàn khàn, ánh mắt anh ta hết sức lạnh lùng nhìn Vũ Hoàng Minh chằm chằm.
Hồ Yên sợ tới mức nước mắt giàn giụa, hai chân khẽ run.
“Mày muốn như thế nào?” Em không thấy các tình yêu qua trang em đọc thì thật khó cho em làm ra mà các trang khác ăn hết!
Vũ Hoàng Minh lấy một điếu thuốc lá trong túi ra, ngậm vào miệng và tự mình châm lửa.
Hồ Yên nhìn thấy vậy, trong lòng cô ấy thấy một cơn tức giận.
Đây là kiểu vệ sĩ gì vậy.
Đã đến lúc sống chết ở trước mắt mà còn nghĩ đến chuyện hút thuốc sao?
“Tôi biết thực lực của quý ngài đây rất mạnh.
Cả hai chúng tôi chỉ muốn được sống sót. Thả chúng tôi đi, chúng tôi sẽ thả cô ấy ra.”
“Nếu không, chúng tôi chết, cô ấy cũng sẽ chết.”
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông kia vang vọng bên tai Hồ Yên, Hồ Yên nghe thấy vậy, da gà nồi dựng đứng cả lên.
Thế nhưng cảm giác đau nhói trên cổ khiến cho cô ấy không dám làm loạn.
“Tao chỉ là một vệ sĩ mà thôi. Cô ấy có chết hay không thì có liên quan gì đến tao?”
“Tao chỉ biết là cô ấy chết thì mày cũng không sống được, cô ấy còn sống thì chúng mày vẫn sẽ phải chết.”
Khói dày bay ra từ miệng Vũ Hoàng Minh.
Sắc mặt của anh vô cùng bình tĩnh nhìn hai người đàn ông này.
Thế nhưng, trong lòng Hồ Yên lại cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Cô ấy đối xừ với anh tốt như vậy, thế nhưng vào thời điểm này, anh còn không nghĩ đến chuyện cứu cô ấy sao?
Anh còn nói rằng cô ấy chết cũng không liên quan gì đến anh?