Chương 1004: Mưu đồ xấu xa Khương Vy Nhan không muốn nhiều lời với bọn họ nữa. Dù sao thì cô cũng đã tận tình tận nghĩa rồi. Nếu Khương Thần thật sự thay đổi, có thể phát triển công ty, thì người làm chị như cô giúp đỡ một chút cũng không thành vấn đề. Còn nếu Khương Thần một mực không thay đổi khiến công ty đi xuống thì cũng không còn cách nào khác. “Được rồi, mẹ, con còn có việc, không nói chuyện cùng mọi người nữa”. Khương Vy Nhan nói. Từ Phân cũng hiểu ý, lập tức đứng dậy, cười nói: “Được rồi, Vy Nhan, vậy mẹ và em con về trước đây. À, khi nào thì khoản đầu từ mười lăm triệu tệ được chuyển đến?” “Đúng thế, chị đã hứa rồi đấy, khoản đầu tư mười lăm triệu tệ đâu?” Khương Thần đứng bên cạnh hét lên. Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày, nói: “Lát nữa con sẽ bảo phòng tài vụ gửi qua, nhưng con phải nói trước là số tiền đó là tiền đầu tư vào công ty, nếu ai dám tham ô dùng vào mục đích cá nhân thì nhất định sẽ phải bồi thường toàn bộ!” Khương Thần nghe vậy, liền sa sầm mặt mày. Ban đầu, cậu ta định lấy ra bốn đến năm triệu tệ mua một chiếc xe thể thao để khoe khoang. Từ Phân nghe vậy cũng nhíu mày, nhưng vẫn nở nụ cười nịnh nọt nói: “Vy Nhan à, con yên tâm, số tiền này nhất định sẽ dùng cho công ty, không dùng nó vào việc riêng”. Khương Vy Nhan gật đầu, không nói gì thêm nữa. Từ Phân và Khương Thần rời khỏi tập đoàn Vy Nhan. Vừa ra khỏi cửa, sắc mặt của hai người bọn họ đều trở nên khó coi, liếc nhìn nhau. “Mẹ à…” Khương Thần nói. Từ Phân nhanh chóng lườm cậu ta, nói: “Về rồi nói tiếp!” Sau khi hai người bọn họ về nhà, Từ Phân lập tức ném chiếc túi lên ghế sofa, to tiếng mắng chửi: “Con bé Khương Vy Nhan đó thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi sao? Nếu không phải vì bây giờ nó có quyền thế thì bà đây phải nể mặt nó vậy à?” Khương Thần đi theo sau, nhanh chóng rót chén trà cho Từ Phân, nói: “Mẹ à, lúc nãy mẹ cũng thấy rồi đấy, Khương Vy Nhan đó bây giờ ngông cuồng quá rồi, còn dám ra lệnh cho chúng ta nữa!” Từ Phân khoanh tay trước ngực, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, nói: “Chẳng phải vì con không có triển vọng hay sao! Con nhìn người ta xem, chồng là vua Bắc Lương, công ty còn lớn mạnh lên đến hàng chục tỷ tệ!” “Con trai à, đến lúc nào con mới có thể khiến mẹ bớt lo hơn đây? Đến lúc nào con mới có tiền đồ, để mẹ đi theo hưởng phúc đây?” Bị nói như vậy, mặt Khương Thần đỏ bừng lên, bật dậy nói: “Mẹ à, con cũng đâu muốn như vậy. Nhưng mẹ cũng biết đấy, trong cái nhà này, Khương Vy Nhan còn ở đây ngày nào thì Khương Thần con sẽ không có cơ hội phát triển ngày ấy!” Nói đến đây, Từ Phân chợt khựng lại. Khương Thần nói đúng. Bây giờ tập đoàn Vy Nhan của Khương Vy Nhan đang cực kỳ hưng thịnh. Có lẽ cả đời Khương Thần cũng không có cơ hội phát triển. Càng nghĩ, Từ Phân càng cảm thấy khó chịu. Từ nhỏ, Khương Thần đã là báu vật và là niềm tự hào của bà ta. Bây giờ lại bị Khương Vy Nhan đè đầu, bà ta cảm thấy rất khó chịu! “Vậy con nói xem, chúng ta phải làm gì?”, Từ Phân hỏi. Khương Thần nhìn ra cửa, sau đó nhanh chóng chạy tới bên cạnh Từ Phân, thấp giọng nói: “Mẹ à, thực ra rất đơn giản. Chẳng phải công ty là của Khương Vy Nhan sao? Mẹ nghĩ xem, nếu Khương Vy Nhan bị tai nạn đột nhiên hôn mê bất tỉnh, hoặc không may chết đi, thì chẳng phải công ty sẽ thuộc về gia đình chúng ta à?” Từ Phân hít một hơi thật sâu, không ngờ câu nói này lại phát ra từ miệng Khương Thần. “Cho dù Khương Vy Nhan xảy ra chuyện thì công ty cũng là của Tiêu Chính Văn chứ? Nào đến lượt chúng ta?”, Từ Phân nói. Khương Thần nhanh chóng giải thích: “Mẹ sai rồi, Tiêu Chính Văn là người ngoài, trong nhà này còn có bố, mẹ và con… Chỉ cần chúng ta có quan hệ tốt với các cổ đông của công ty, đến lúc đó, nếu Khương Vy Nhan thật sự xảy ra chuyện, thì bố sẽ lên nắm quyền. Sau đó, với tư cách là con trai của bố, chẳng phải con sẽ thuận lợi đảm nhiệm vị trí chủ tịch công ty rồi sao?” Nói đến đây, Khương Thần nở nụ cười lạnh lẽo. Chuyện này, cậu ta đã nghĩ rất lâu rồi. Từ Phân nghe vậy, trầm ngâm nghĩ một lúc lâu rồi mới hỏi: “Con trai à, con có chắc chắn không? Đó là chị của con đấy, Tiêu Chính Văn còn là vua Bắc Lương, nếu có chỗ nào sơ suất thì đầu chúng ta sẽ rơi đấy”. Khương Thần trấn an Từ Phân, nói: “Mẹ yên tâm đi, con đã nghe ngóng kỹ càng rồi! Hơn nữa, gần đây con có quen biết một nhóm người có thế lực không nhỏ, bọn họ sẵn sàng giúp chúng ta! Chỉ cần chúng ta hợp tác với bọn họ thì tập đoàn Vy Nhan sớm muộn gì cũng sẽ là của con!” “Ai sẵn sàng giúp chúng ta vậy?”, Từ Nhân căng thẳng hỏi. Khương Thần cười khẩy, nửa úp nửa mở nói: “Mẹ còn nhớ đám người trước kia Khương Văn Kỳ từng tiếp xúc không?” “Khương Văn Kỳ? Ý con là nhà họ Viên?” Từ Phân sững sờ, trong lòng ớn lạnh. “Đúng vậy! Nhà họ Viên đã liên hệ với con, chỉ cần chúng ta hợp tác với bọn họ thì tập đoàn Vy Nhan, bao gồm thị trường y dược Giang Trung cũng sẽ là của chúng ta! Đến lúc đó, chúng ta sẽ là tỷ phú!” Khương Thần nói, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn và khao khát. Từ Phân suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý. Cùng lúc này. Tiêu Chính Văn đón Na Na từ trường về, vừa tới cửa, đã nhìn thấy một người đàn ông mặc vest bước xuống xe, kính cẩn tiến lên, nói: “Xin hỏi, anh có phải là Tiêu Chính Văn không?” Tiêu Chính Văn cau mày, gật đầu nói: “Đúng là tôi”. Người đàn ông mặc vest nói: “Anh Tiêu, cô chủ Sở Vi Vi nhà chúng tôi muốn nhắn với anh một câu rằng có người đã liên hệ với sát thủ để ám sát anh”. “Ngoài ra, cô chủ của chúng tôi vẫn đang đợi anh ở chỗ cũ”. Nói xong, người đàn ông mặc vest liền rời đi. Sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, lông mày nhíu chặt. Có người muốn ám sát anh sao? Mãi cho đến đêm, sau khi Tiêu Chính Văn thấy Khương Vy Nhan và Na Na đã ngủ say, anh mới bước ra khỏi biệt thự. … Nửa đêm tại khách sạn Kempinski. Đêm nay Sở Vi Vi trong khách sạn không ngủ, mà cầm một ly rượu vang đỏ, mặc chiếc váy ngủ đen vô cùng hấp dẫn. Cô ta bước chân trần trên thảm ngoài ban công, lắng nghe tiếng nước bên hồ, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn phía xa. Tiếng hồ nước vang vọng, khiến người ta cảm thấy si mê. Sở Vi Vi vừa tắm xong, trong không khí thoang thoảng hương thơm, cơ thể nóng bỏng dưới lớp váy ngủ khiến người ta rạo rực, say đắm. Lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy thành ban công. Sau đó một bóng người nhảy lên từ dưới ban công. Đây là tầng cao nhất của khách sạn Kempinski, cách mặt đất khoảng năm mươi sáu mươi mét. Đó là ai? Mà có thể hành động điên cuồng lúc nửa đêm như vậy. Sở Vi Vi không nghĩ nhiều, nâng chân phải lên cao, sau đó đá xuống, tư thế vô cùng chuẩn xác, vừa nhìn liền biết là cao thủ Taekwondo đai đen! Đôi chân dài miên man ấy kéo theo tiếng gió rít mạnh, đá thẳng xuống. Không ai nghĩ rằng một người quyến rũ như Sở Vi Vi lại có sức mạnh lớn như vậy, đây còn là ngôi sao nổi tiếng nhỏ nhắn đáng yêu sao? Cú đá tàn nhẫn này hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Sở Vi Vi. Dường như không ai đoán ra được ngôi sao quốc tế Sở Vi Vi lại là cao thủ đai đen. Mặc dù chỉ là một động tác ngắn ngủi, nhưng lại có thể thấy rõ đây không phải là khoa tay múa chân, đây thực sự là một cú đá có lực! Nếu trúng cú đá này, người leo lên có thể sẽ bị giật mình, sau đó rơi từ tầng cao nhất của khách sạn xuống. Nhưng kết cục trong tưởng tượng đã không xảy ra. Sở Vi Vi phát hiện chân cô ta không thể đá xuống, bàn tay to vừa rồi đã bắt được mắt cá chân trắng nõn nà, thon dài của cô ta! Cú đá mạnh mẽ này đã thực sự bị một bàn tay giải quyết! Sở Vi Vi muốn rút chân lại rồi đá tiếp, nhưng dù có cố thế nào cô ta cũng không thể rút chân về được. Thật sự là nắm quá chặt! Sắc mặt Sở Vi Vi trở nên lạnh lùng, lúc cô ta đang chuẩn bị chảy lên ra đòn hiểm thì luôn mặt nghiêm nghị của Tiêu Chính Văn xuất hiện ở mép ban công. Là anh ta! Anh ta rõ ràng là có thể đi từ cửa chính, tại sao phải trèo ban công chứ? “Sao anh lại lên từ đây?” Sở Vi Vi hỏi một cách khó hiểu. Tiêu Chính Văn nhảy lên, đứng ở góc ban công, vừa hay tránh được một số camera trong phòng. Anh buông chân Sở Vi Vi ra, nói: “Trước cửa có nhiều vệ sĩ của cô như vậy, tôi không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có. Được rồi, nói đi, ai muốn ám sát tôi?”