Chương 1189 “Vẫn mong chủ thượng xem xét”. “Sặc…” Đột nhiên, Độ Thiên Chân Nhân lúng ta lúng túng. Hôm nay, Tiêu Chính Văn hoàn toàn khác so với Tiêu Chính Văn liều mạng với cụ ta tối hôm qua. Ngược lại, khiến Độ Thiên Chân Nhân không biết phải trả lời Tiêu Chính Văn thế nào. “Ngồi xuống cùng ăn cơm đi”. Thấy Độ Thiên Chân Nhân sững sờ tại chỗ, Tiêu Chính Văn chỉ tay vào ghế bên cạnh và nói. “Vâng, cảm… cảm ơn!” Độ Thiên Chân Nhân dè dặt ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhận lấy chén cháo từ tay Tiêu Chính Văn rồi húp một ngụm nhỏ. Cụ ta liếc nhìn Khương Vy Nhan, liếm môi định nói gì đó nhưng lại thôi. “Em ăn xong rồi, có chuyện gì thì hai người cứ từ từ nói”. Khương Vy Nhan nhìn thấu tâm tư của Độ Thiên Chân Nhân nên đặt chén đũa xuống, cầm chiếc túi nhỏ lên rồi đi ra ngoài. Tiêu Chính Văn căn dặn cô vài câu rồi mới quay lại chỗ ngồi, quay đầu nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Tìm tôi có việc gì?” Độ Thiên Chân Nhân khẽ gật đầu, vẻ mặt niềm nở nói: “Thưa chủ… chủ thuợng, chuyện nhà họ Viên khiêu chiến, cậu định đối phó thế nào?” “Viên Hỗn Thiên ư? Cứ để ông ta thích làm gì thì làm, dạo gần đây tôi rất bận, không rảnh quan tâm đến ông ta!” Tiêu Chính Văn thản nhiên nói. Không rảnh? Vậy mà Tiêu Chính Văn lại không hề coi Viên Hỗn Thiên ra gì! “Chủ thượng, tuy thực lực của người này không mạnh, nhưng lại vô cùng nham hiểm, tàn độc, cậu phải hết sức cẩn thận mới được!” Hôm nay Độ Thiên Chân Nhân tới là để lập công chuộc tội. Thật ra Viên Hỗn Thiên cũng không lợi hại như trong lời đồn, nếu Tiêu Chính Văn thấy khó khăn thì bản thân cụ ta sẽ có cơ hội để thể hiện. Sau trận thua Tiêu Chính Văn vào tối qua, Độ Thiên Chân Nhân vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để tìm lại sự tự tin Nhưng đối thủ bình thường căn bản không đủ giúp cụ ta lấy lại sự tự tin, khi cụ ta thấy tin tức Viên Hỗn Thiên khiêu chiến Tiêu Chính Văn, mắt của cụ ta đã lóe lên một tia sáng! Đừng nói đến việc Viên Hỗn Thiên bế quan hai mươi năm, cho dù có bế quan thêm năm mươi năm nữa thì cũng không phải là đối thủ của Độ Thiên Chân Nhân! Dùng Viên Hỗn Thiên để tìm lại sự tự tin thì đúng là không có gì tốt bằng! “Tôi thấy hình như cậu không sợ ông ta lắm, ngược lại…” Tiêu Chính Văn cau mày, cân nhắc trong chốc lát, rồi nói: “Ngược lại còn giống như con hồ ly đói ba ngày chợt nhìn thấy một con gà đúng không?” Mặc dù kiểu hình dung này không hay ho gì nhưng lại cực kỳ phù hợp. Mặc dù ngoài miệng Độ Thiên Chân Nhân khuyên Tiêu Chính Văn cẩn thận, nhưng ánh sáng trong mắt cụ ta lại mang đến cho người ta cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống Viên Hỗn Thiên. “À… lần này… tôi có một yêu cầu nho nhỏ, chủ thượng có thể cho tôi xung phong đánh trận đầu được không? Tôi sẽ dốc hết sức mình vì chủ thượng, nếu tôi thua thì chủ thượng ra tay cũng không muộn!” Nghe Độ Thiên Chân Nhân nói vậy, Tiêu Chính Văn càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ vừa nãy của mình. Đúng vậy, ông già này đúng là có dự định như vậy! “Theo tôi thấy, ông vì muốn xử lý ông ta nên mới tìm tới tôi đúng không?” Tiêu Chính Văn nheo mắt, đánh giá Độ Thiên Chân Nhân. “Chủ thượng anh minh, nói thật thì sau trận chiến ngày hôm qua, trái tim võ đạo tôi bị tổn thương, sự tự tin cũng giảm đi nhiều, mà Kiếm Cảnh lại có yêu cầu rất cao về sự tự tin, do đó, nếu tôi không tìm được một đối thủ có thực lực tương đương thì e rằng cả đời này, tôi không thể tiến thêm nửa bước nữa!” “Vẫn mong chủ thượng xem xét”.