Chương 1190 “Hai mươi phần trăm?” Độ Thiên Chân Nhân sắp khóc tới nơi, quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Chuyện này tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, nhưng có thể cho ông đứng ngoài quan sát trận đấu, cái gọi là Kiếm Cảnh là xem trọng về ý chí chứ không phải sự tự tin, nếu là Kiếm Cảnh thật thì hôm qua sao ông lại thua?” Bởi vì cách thức lĩnh ngộ Kiếm Cảnh không giống nhau nên kết quả cũng sẽ hoàn toàn khác. Trong Thiên Sơn Thư Lục có nói, trước hết cần có Kiếm Tâm, sau đó cần có Kiếm Ý, cuối cùng mới là Kiếm Cảnh! Nhưng hiển nhiên, Độ Thiên Chân Nhân không lĩnh ngộ theo thứ tự này. Do đó, Kiếm Cảnh của cụ ta sẽ có chỗ sai lệch. Kiếm Cảnh! Đao Cảnh! Thương Cảnh! Đều theo thứ tự như vậy. Lúc này, Tiêu Chính Văn đang trong quá trình lĩnh ngộ Thương Cảnh. Do đó, dù Độ Thiên Chân Nhân chỉ đến quan sát trận đấu thì đối với ông ta cũng có lợi ích rất lớn. Nghe vậy, Độ Thiên Chân Nhân khẽ cau mày. Quả thật cụ ta không phải đối thủ của Tiêu Chính Văn, nhưng còn trẻ tuổi như vậy mà Tiêu Chính Văn lại có thể hiểu được Kiếm Cảnh là gì ư? “Ý của chủ thượng là Kiếm Cảnh mà tôi lĩnh ngộ được có vấn đề sao?” Độ Thiên Chân Nhân cũng không ngốc, ngay lập tức hiểu được ẩn ý thâm sâu trong lời nói của Tiêu Chính Văn. “Cứ coi là vậy đi, tất cả sự tự tin của ông đều chỉ là phù phiếm chứ không phải là Kiếm Tâm thật sự, ngay cả Kiếm Tâm cũng không có thì Kiếm Cảnh của ông có thể mạnh đến mức nào chứ? Chẳng qua chỉ là chút bản lĩnh ngoài mặt, chẳng có uy lực gì!” Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa cầm một chiếc đũa lên, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn sâu vào chiếc đũa trong hai giây, sau đó chậm rãi đưa nó cho Độ Thiên Chân Nhân. Hành động này có hiệu quả kỳ diệu như Kiếm Cảnh mà Độ Thiên Chân Nhân dùng tối qua. Bỗng nhiên Độ Thiên Chân Nhân cảm thấy như có thanh kiếm dài bất khả chiến bại đâm vào giữa trán của mình! “A!” Trong lúc kinh ngạc, cơ thể Độ Thiên Chân Nhân nghiêng sang một bên rồi ngã phịch xuống đất. “Thấy rồi chứ, đây mới là Kiếm Cảnh, Kiếm Cảnh của ông có uy lực lớn như vậy không?” Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. “Cái này…” Độ Thiên Chân Nhân kinh sợ đánh giá Tiêu Chính Văn, không ngờ anh thật sự đã lĩnh ngộ được cảnh giới này! “Nếu ông giao đấu với Võ Thí Thiên thì nắm chắc bao nhiêu phần thắng?” Tiêu Chính Văn bỗng nhiên đặt câu hỏi. Độ Thiên Chân Nhân trầm ngâm một lúc lâu, Võ Thí Thiên là nhân vật ở cấp bậc nào chứ? Quả thật Độ Thiên Chân Nhân từng may mắn có cơ hội so tài với Võ Thí Thiên, mặc dù Võ Thí Thiên không dám đối đầu trực tiếp với tuyệt kỹ thành danh của cụ ta. Nhưng Độ Thiên Chân Nhân lại không chống đỡ được quá mười chiêu! Nghĩ tới đây, Độ Thiên Chân Nhân khẽ lắc đầu, nói: “Chưa tới hai mươi phần trăm, thật ra tôi cùng cảnh giới với ông ta, nhưng cảnh giới Thiên Vương và cảnh giới chủ soái hoàn toàn khác nhau”. “Sự cảm nhận về tự nhiên, mức độ nắm giữ sức mạnh và cả tính lĩnh ngộ! Đúng vậy, tính lĩnh ngộ mới là quan trọng nhất! Do đó dù cảnh giới hoàn toàn giống nhau, nhưng nếu tính lĩnh ngộ không giống nhau thì cũng sẽ phân chia cấp bậc cao thấp!” “Hai mươi phần trăm?” Tiêu Chính Văn nhíu mày, trong lòng cảm thấy hết sức kinh ngạc.