“Chỉ một đệ tử nhập môn mà cũng đáng để kiêu ngạo sao?” Tiêu Chính Văn cười khẩy giễu cợt nói. Cái gì? Mọi người xung quanh đều ngây ngốc nhìn Tiêu Chính Văn. Lý Thiên Lăng là đệ tử nhập môn nhưng hắn còn một thân phận khác nữa, là thiên tài xuất chúng đứng trong top mười của năm đại danh sơn. Xét về thực lực thậm chí không thua kém gì Lâm Phi Dương. Hắn là người đầu tiên lên tiếng với Tiêu Chính Văn tức là đã thể hiện rõ thái độ của mình. Trong các đệ tử mà Hằng Sơn cử đến hôm nay chỉ có thực lực của hắn mới sánh ngang được với Tiêu Chính Văn. Lý Thiên Lăng hắn muốn giẫm đạp lên thi thể Tiêu Chính Văn để tên tuổi vang dội. Chứng minh mình mạnh hơn cả Lý Phi Dương. Không ngờ lại bị Tiêu Chính Văn xem thường. Lúc này đại diện của bốn gia tộc lớn đang ở trên bục cao đều lộ ra dáng vẻ hóng hớt. Dù sao người dám bước xuống bục cao cứng rắn đối diện với Tiêu Chính Văn thì cũng không phải là kẻ yếu. Đồng thời thái độ xem thường Lý Thiên Lăng của Tiêu Chính Văn đã đánh trúng vào lòng tự tôn của đệ tử Hằng Sơn. Thiên đường có lối không ai đến, địa ngục không cửa lắm kẻ vào! “Haizz, ngay cả Lý Thiên Lăng là ai mà cậu ta cũng không biết, thật đáng tiếc. Mặc dù Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương nhưng lại biết quá ít về chuyện của võ tông”. “Hôm nay e là không có đường thoát”. Lúc này trong đám đông có người không khỏi lắc đầu nói. “Hừ, lớn lối vậy à, hay là lát nữa tôi cho anh biết sự lợi hại của đệ tử nhập môn Hằng Sơn. Hôm nay tôi phải đánh gãy hai tay hai chân của anh trước mặt hàng chục nghìn tiền bối võ tông”. “Tôi muốn cho người trong thế giới biết Tiêu Chính Văn anh chẳng là cái thá gì trước Hằng Sơn cả”. Dứt lời, Lý Thiên Lăng đỡ Thương Nhan Bách dậy rồi đi lên phía bục cao. Vừa đi Lý Thiên Lăng vừa nói với Thương Nhan Bách: “Ông Thương, Tiêu Chính Văn đã là người sắp chết, cần gì phải so đo với hắn. Để tỏ lòng tôn trọng của Hằng Sơn với Hoa Sơn, tôi sẽ đích thân ra tay đánh bại hắn trên đàn tế”. “Tiện thể lấy máu của hắn tế sống chiến thần thượng cổ. Đây không chỉ là lời hứa của Lý Thiên Lăng với ông Thương mà còn là sự cảnh cáo của Hằng Sơn với thế giới”. Nói xong, khóe miệng Lý Thiên Lăng nhếch lên nụ cười giễu cợt, quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn khinh thường hừ một tiếng, sau đó ngồi lại vào chỗ của mình. Mỗi lần đến cuộc tụ họp lớn của võ tông hoặc liên minh võ thuật đều sẽ chọn ra vài đệ tử của các tông môn để thi đấu rèn luyện.