Nhưng cuộc thi này thường đều là chọn ra người xuất sắc trong đám cùng lứa. Để được năm đại danh sơn thu nhận hoặc trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng yếu trong tông môn. Trong tình huống bình thường là không thể ra tay giết người. Nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ. Nói chính xác là hôm nay không phải rèn luyện với Tiêu Chính Văn mà là muốn dùng chiến thuật luân phiên để giết Tiêu Chính Văn tại đây. Bất kể thực lực có mạnh thế nào chăng nữa, mười mấy người, thậm chí là mấy chục người thay phiên ra trận đánh với một mình anh, có mệt cũng có thể đánh anh chết tại đây. Huống gì Đoàn Hải Long đã có chuẩn bị từ trước, chỉ cần Tiêu Chính Văn đồng ý so tài thì Thiên Tinh Trận của cụ ta sẽ khởi động. Cả đàn tế sẽ trở thành mồ chôn của một mình Tiêu Chính Văn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa rồi Lý Thiên Lăng lại tự tin như thế. Biết rõ Tiêu Chính Văn không thể sử dụng trận pháp nữa, tất cả sức mạnh của bản thân sẽ biến mất, chẳng khác gì người bình thường nên Lý Thiên Lăng mới dám nói lớn lối như vậy. Sao Đại trưởng lão lại không biết được sự nham hiểm độc ác của mấy người này chứ? Nhưng Đại trưởng lão chưa kịp đứng lên nói thay Tiêu Chính Văn thì một hồi trống chiến cách đó không xa bỗng vang lên. “Dong!” Sau tiếng trống, mấy chục chiếc kèn ở một bên cũng đồng thời vang lên. “Ù ù ù!” Tiếng trống hòa cùng tiếng kèn chính là dấu hiệu nghi thức chiến thần Xi Vưu đã bắt đầu. Trong thời gian này, không ai được thì thầm nói chuyện với nhau, càng không được gây ồn ào. Đại trưởng lão nghiến răng, siết chặt nắm đấm tức giận trợn mắt nhìn Đoàn Hải Long. Đoàn Hải Long lại làm như chẳng liên quan đến mình vung tay với một ông lão tóc bạc bên cạnh. Ông lão tóc bạc đó sải bước đi đến, tay cầm một bài hịch tế trời bắt đầu lớn giọng đọc. “Chúng tôi mời chiến thần Xi Vưu làm chứng, cuộc thi hôm nay sống chết không oán”. Mãi đến mười phút sau, ông lão mới đọc đến đoạn cuối cùng. “Cái gì?” Đại trưởng lão ngẩng đầu lên bài hịch không hề viết như thế, rõ ràng là “Xin hãy làm chứng cho cuộc thi hôm nay của chúng tôi, lòng không hận thù, tuyệt đối không đánh người bị thương!”