Phổi của Hứa Hoài Viễn sắp nổ tung! Lúc này, lão rất vui vì bản thân đang nằm trong một cái hố lớn sâu mấy mét như vậy, thảm thì có thảm một chút, thế nhưng vẫn tốt hơn là bị hàng trăm nghìn người cười nhạo! “Sao có thể như vậy chứ?” Lâm Phi Dương trợn trừng hai mắt nhìn chăm chăm vào Tiêu Chính Văn đang giẫm lên Hứa Hoài Viễn bên trong cái hố lớn hình người! “Ôi!” Đoàn Hải Long bất lực lắc đầu. Thiên Tinh Trận tổn hao rất nhiều thể lực, dùng một lần đã là cực hạn. Lúc này, dù cụ ta có lòng thì cũng chỉ đành bất lực! Cụ ta đã nói từ đầu, thả Tiêu Chính Văn ra có khác gì thả hổ về rừng! Thế nhưng! Hứa Hoài Viễn đáng chết lại còn nghi ngờ cụ ta! Lúc này, thật sự có không dưới một triệu câu “mẹ nhà mày” điên cuồng phát ra từ trong đáy lòng của Đoàn Hải Long. Gặp phải một đồng đội ngu đần như vậy, ai rồi cũng cảm thấy sụp đổ như thế thôi! Vào lúc mọi người còn đang kinh ngạc, chỉ thấy một bóng người lao về phía hố lớn hình người nhanh như một mũi tên sắc lẹm! “Lâm…” Đoàn Hải Long vừa nhìn đã nhận ra, chủ nhân của bóng người đó là Lâm Phi Dương! Cụ ta vẫn còn chưa kịp nói hết câu, Lâm Phi Dương đã nhảy vào trong cái hố sâu đó! Đừng nói mấy người Đoàn Hải Long không hiểu, ngay cả bản thân Lâm Phi Dương cũng không hiểu, tại sao hắn lại nhảy vào bên trong! Không đúng! Căn bản không phải bản thân hắn muốn nhảy vào trong, vừa rồi có một nguồn sức mạnh vô hình đẩy hắn vào đó! Còn chưa đợi Lâm Phi Dương hiểu ra rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, Tiêu Chính Văn đã giơ tay túm lấy tóc của hắn! “Bộp!” Lâm Phi Dương chỉ cảm thấy một cơn đau đớn truyền tới đỉnh đầu, đau tới độ Lâm Phi Dương suýt thì ngất xỉu ngay tại chỗ. “Lúc nãy là mày đánh lén tao phải không?” Tiêu Chính Văn túm tóc của Lâm Phi Dương, đập mạnh mặt của hắn vào đầu gối của mình, đồng thời, một chân hơi cong lên! “Bốp!” Lại là một tiếng vang nữa, chỉ thấy cơ thể của Lâm Phi Dương bay lên không trung, sau khi bay lên cao bốn, năm mét từ trong cái hố lớn thì nặng nề rơi xuống dưới.