Nhiều năm qua đọ sức với giặc ngoại xâm không chỉ là phải thắng ở mỗi trận đấu mà nhiều khi để giảm thiểu tổn thất cho bên mình, Tiêu Chính Văn cũng thường dùng cách này để khiến các nước không dám gây rắc rối. “Là đệ tử của Hằng Sơn, anh cũng không thể nằm trong trường hợp ngoại lệ, không biết Hằng Sơn các anh có thứ gì đáng giá để tôi lấy không?” Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thừa Tiếu Thiên nói. Thừa Tiếu Thiên nghe Tiêu Chính Văn hỏi mình thì hoảng sợ tè trong quần. Bí mật bất truyền của Hằng Sơn nhiều hơn bí mật của các tông môn khác gom lại, nhưng vấn đề là tiết lộ bí mật của sư môn là tội chết. Nhưng không giao ra thứ đáng tin thì mình vẫn chết. “Anh Tiêu, tôi… tôi chỉ có một đôi móc ngọc, đây… đây là móc Dược Vương đích thân sư phụ tôi luyện ra, nghe nói mang trên người có thể tiêu trừ hàng trăm loại độc, xin Tiêu Thiên Vương nhận cho”. Thừa Tiếu Thiên hết cách chỉ đành nhịn đau lấy bảo vật của sư môn ra. Đôi móc ngọc này không có tác dụng gì quá lớn với Tiêu Chính Văn. Nhưng chính là bảo vật tối cao với Khương Vy Nhan. Nhưng để kiểm tra tính hiệu quả của đôi móc ngọc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Các người đều là người của dược tông, tôi tin chắc hẳn là không thiếu cao thủ dùng độc nhỉ? Ai có thạch tín thì lấy ra đây”. “Tôi có”. Một thanh niên vội bước ra khỏi đám người đưa một bao giấy trắng cho Tiêu Chính Văn. “Ăn nó thử xem”. Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đưa bao giấy nhỏ màu trắng đó cho Thừa Tiếu Thiên. Thừa Tiếu Thiên nuốt nước bọt, khổ sở nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, xem như tôi mang theo móc ngọc uống phải thuốc độc này, nhưng trong vòng ba ngày nếu lấy móc ngọc đi thì tôi sẽ chết”. Giải độc cũng cần phải có thời gian, ba ngày đã có thể giải hết hoàn toàn độc của thạch tín đã rất đáng sợ rồi. “Không ăn thì giờ anh sẽ chết”. Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói. Thừa Tiếu Thiên tuyệt vọng nhìn sư huynh Sở Thiên Thư của mình, lúc này Sở Thiên Thư đâu dám lên tiếng nói giúp hắn. Lỡ sơ suất chọc giận Tiêu Chính Văn thì vài phút sau sẽ trở thành thi thể không xương mất. Hết cách rồi, Thừa Tiếu Thiên chỉ đành nhận lấy bao thạch tín, xé mở ra rồi đổ vào miệng. Thấy sau khi uống thạch tín, vẻ mặt Thừa Tiếu Thiên không có gì khác lạ. Gần nửa tiếng sau, không có gì bất thường xảy ra, Tiêu Chính Văn lấy đôi móc ngọc từ trong tay Thừa Tiếu Thiên. Nhưng vừa lấy móc ngọc đi chưa được năm phút, Thừa Tiếu Thiên đã ngã xuống đất, máu đỏ thẫm liên tục chảy ra từ mũi và tai. “Sư… sư huynh Sở… cứu … cứu tôi!” Thừa Tiếu Thiên lấy chút sức lực cuối cùng liều mạng cầu cứu với Sở Thiên Thư, nhưng Sở Thiên Thư lại như không nghe thấy, vẫn cúi đầu quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn. “Thôi vậy, nếu ông có thể cứu được hắn thì cứ giúp hắn đi”. Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa đôi móc ngọc đó cho Khương Vy Nhan. “Vâng!” Lúc này Sở Thiên Thư mới bò dậy bỏ một viên thuốc màu đen vào miệng Thừa Tiếu Thiên. Chẳng lâu sau, Thừa Tiếu Thiên mới dần chuyển biến tốt hơn. “Ác Lộ Hoàn?” Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Sở Thiên Thư kinh ngạc nói. Thuốc này là thuốc chuyên chữa trị các loại độc mạnh. Hơn nữa cách dùng là lấy độc trị độc, cũng được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, chỉ là cách điều chế đã bị thất truyền từ lâu. Không ngờ người của Thần Nông Cốc vẫn có thể điều chế ra được loại thuốc thần kỳ này. “Quả nhiên vua Bắc Lương có đôi mắt tinh tường, chỗ tôi vẫn còn mười lăm viên, đều đưa hết cho vua Bắc Lương”. Sở Thiên Thư vội lấy một bình thuốc màu đen ra, hai tay đưa đến trước mặt Tiêu Chính Văn. “Ông có biết cách điều chế thế nào không?” Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi. “Vua Bắc Lương, nói thật tôi không thể điều chế ra thuốc, đây là lúc bố tôi còn sống đã tự tay điều chế ra, tôi… tôi không giỏi về mấy thứ này”. Sở Thiên Thư bất lực nói. Tiêu Chính Văn nhận lấy bình thuốc nhỏ màu đen đó rồi lại nhìn Sở Thiên Thư, xác định cụ ta không nói dối mới nói với mọi người: “Các người có thể đi được rồi, nhưng phải nhớ Hoa Quốc có pháp luật của Hoa Quốc, quy tắc của các người chỉ có thể áp dụng trong dược tông”.