“Nếu lần sau tôi nghe được tin đồn tương tự như vậy, hoặc các người lại đi cướp phương thuốc của người khác bằng thủ đoạn tương tự thì cẩn thận đầu của các người đấy”. Dứt lời, Tiêu Chính Văn vung tay lên với Long Nguyệt. Mấy chục chiếc xe tăng và mấy chiếc máy bay trực thăng đều đổi hướng. Một chiếc trực thăng trong đó dừng lại trước mặt Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan. “Điện chủ, cô Khương, mời lên máy bay!” Long Nguyệt tiến đến trước nói. Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu rồi kéo Khương Vy Nhan cùng lên máy bay trực thăng. Đến khi chiếc máy bay trực thăng chở Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đi xa, mọi người trong dược tông mới thở phào nhẹ nhõm. “Điện chủ, chúng ta về Giang Trung hay là…” Long Nguyệt ngồi ở ghế phó lái xoay người lại nói. “Đưa Vy Nhan về, tôi muốn đến núi Côn Luân, khoảng thời gian này phải giám sát chặt chẽ từng hành động của dược tông. Nếu phát hiện họ có hành động gì khác thường thì gọi vào số này, sẽ có người ra mặt giải quyết”. Dứt lời, Tiêu Chính Văn đưa số điện thoại của Độ Thiên Chân Nhân cho Long Nguyệt. Thật ra lần này Độ Thiên Chân Nhân không đến cùng Tiêu Chính Văn mà vào trong rừng sâu để lĩnh hội trận pháp. Trong khoảng thời gian này tạm thời giao lại vấn đề an toàn của Khương Vy Nhan và hai đứa nhóc cho điện Thần Long. Dù sao Tiêu Chính Văn cũng tự biết rõ lệnh cấm của cường giả cảnh giới Thiên Thần được gỡ bỏ chỉ là vấn đề thời gian. Thực lực của Độ Thiên Chân Nhân cũng liên quan trực tiếp đến sự an toàn tính mạng của người nhà anh. Nếu cụ ta có thể nhân cơ hội này đột phá cảnh giới Thiên Thần thì cũng là một sự trợ giúp rất lớn với Tiêu Chính Văn. “Vâng!” Long Nguyệt đáp một tiếng, sau đó dặn dò với người lái cho máy bay hạ cánh trên đỉnh một ngọn núi. Nhìn bóng lưng rời của Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan lo lắng siết chặt nắm đấm. Tuy rằng cô không biết Tiêu Chính Văn phải đối mặt với nguy hiểm và thử thách gì trong chuyến đi này, nhưng cô cũng có thể đoán được mức độ nguy hiểm của nó từ vẻ mặt của Tiêu Chính Văn.