Tuy Irina rất bất mãn với Tiêu Chính Văn nhưng giọng điệu vẫn khá khách sáo. “Tiêu Quân Lâm!” Tiêu Chính Văn bình thản đáp. “Người kinh doanh Hoa Quốc sao?” Irina hỏi tiếp. Thương nhân người Hoa Quốc trải rộng trên khắp thế giới, tất nhiên ở Âu Lục cũng có không ít người giàu có. Thế nên Irina theo bản năng nghĩ rằng rất có thể Tiêu Chính Văn là con của một nhà giàu của gia tộc thương nhân nào đó. “Không!” Tiêu Chính Văn lạnh nhạt nói một chữ, sau đó ký tên mình lên bản thỏa thuận. Irina nhíu mày nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, cho dù anh có là thương nhân Hoa Quốc hay không, tôi vẫn mong anh có thể nghe tôi khuyên một câu, tòa lâu đài cổ này không phải là nơi mà người bình thường có thể có được đâu”. “Tôi mong anh có thể nhường nó cho tôi”. Tiêu Chính Văn mỉm cười lắc đầu nói: “Vừa rồi tôi đã nói rồi, tôi chưa từng tặng người khác thứ đồ mà tôi thích”. “Anh Tiêu, tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu rõ về tòa lâu đài cổ này, nó không chỉ đơn giản là nơi ở khi xưa của đại đế Charlie. Nếu anh cố chấp như thế thì chẳng lâu nữa anh sẽ chết ở trong tòa lâu đài cổ này giống những người trước kia”. Những lời Irina nói cũng không phải không có căn cứ. Những tin đồn về sự kiện kỳ lạ đó chắc chắn cũng không phải bịa đặt lung tung. “Ồ? Thế tôi muốn xem xem tôi chết ở đây thế nào”. Tiêu Chính Văn mỉm cười nói. Thấy Tiêu Chính Văn không cho là đúng, Irina cũng hơi lo lắng. Rõ ràng Tiêu Chính Văn không để tâm đến mấy lời của cô ta. Có ai ở Âu Lục này dám xem thường cô ta đâu? Chỉ riêng thân phận người đại diện thế hệ trẻ của gia tộc Drew cũng đủ để so sánh với các quân vương của vài nước nhỏ. Thấy Tiêu Chính Văn xoay người định đi, Irina tiến lên trước một bước ngăn Tiêu Chính Văn lại nói: “Anh Tiêu, tôi nghĩ anh không hiểu được ý tôi vừa nói”. “Có vài thứ không phải có tiền là có thể mua được, thậm chí sau khi mua sẽ khiến mình mất mạng. Nhất là trong tòa lâu đài cổ này có quá nhiều bí mật, không phải…” Cô ta vừa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã xoay người đi khỏi tòa lâu đài cổ, Irina không khỏi cảm thấy ngẩn ngơ. Cô ta lại bị một doanh nhân trẻ Hoa Quốc xem thường. Irina hít sâu một hơi rồi vội vàng đuổi theo. Nhưng không để cô ta chạy đến cửa, Tiêu Chính Văn đã lên xe, Filkant khởi động xe, thậm chí không cho cô ta cơ hội lên tiếng thêm một lần nữa. Nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, vẻ mặt Irina thoáng qua nét không cam lòng. Lúc này một người đàn ông trung niên ở phía sau cô ta bước đến nói: “Cô chủ, hà tất gì phải phí lời với loại người này, trên thế giới này có vài người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.