Karlo đắc ý nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Thế nào? Là tổng tư lệnh Hắc Băng Đài của các cậu gọi đến phải không? Muốn lấy tình báo từ chỗ tôi? Ha ha ha…” “Dù Hắc Băng Đài của các cậu biết rõ tình báo trong tay tôi, cậu hỏi Tần Vũ xem cậu ta có dám lấy không”. Thái độ trong lời nói này cực kỳ ngông nghênh, đồng nghĩa với việc đang khiêu khích một nước. Nhưng không ai dám cãi lại những lời Karlo nói, càng không ai dám chế nhạo lão. Tài nguyên của gia tộc Kyle chính là tài nguyên của lão. Có thể nói gia tộc Kyle một tay che trời, không gì là không làm được ở Âu Lục. Thế nên Karlo tự nhiên có thể xem thường mọi thứ. Karlo vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên vai gắn năm ngôi sao vàng sải bước đi vào phòng khách. “Nhiệt liệt chào đón nguyên soái Mario!” Karlo đắc ý đứng lên cười nói. Mario mặc bộ quân phục đứng thẳng người nhìn Tiêu Chính Văn và Filkant nói: “Tôi nghe nói ở đây có người muốn làm khó ông Karlo, tôi chỉ đại diện cho phía quân đội nước Phá Lý tỏ ý ông Karlo là bạn tốt của chúng tôi”. Nghe Mario nói, Karlo càng thêm đắc ý, khinh bỉ quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chàng trai, bây giờ cậu nên hiểu lời đề nghị vừa rồi của cậu buồn cười đến mức nào rồi chứ”. “Lần sau có chuyện tương tự như này phải nhớ nên điều tra kỹ càng, nếu không cậu không biết mình sẽ chết thế nào đấy”. “Tôi có thể hiểu là ông đang đe dọa tôi không?” Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh hỏi. Karlo nhấp một hớp rượu, vung tay nói: “Không cần hiểu, tôi đang có ý đe dọa cậu đấy, cả nước Phá Lý này ai mà dám động vào tôi? Đừng nói là đe dọa, giữ cậu lại ở đây mãi mãi thì có làm sao?” “Lai lịch của tôi là thứ cậu có thể đuổi kịp được sao? Chỉ cần một ngón tay của tôi cũng có thể bóp nát một toa xe, những nhân vật nhỏ như cậu mà muốn đòi tình báo với tôi à? Có lẽ cậu ở trong Hắc Băng Đài cũng chẳng ra sao”. “Tần Vũ xem cậu thành lá chắn đến thăm dò thái độ của tôi, nhưng tôi không có hứng thú nghiền nát con kiến như cậu. Cút về Hoa Quốc, sau này đừng đến Âu Lục nữa, nếu không cậu sẽ chết không toàn thây”. Tiêu Chính Văn bị mấy lời của Karlo chọc cười, lắc tay nói: “Chí ít cho tới lúc này tôi không nhìn thấy sức mạnh có thể khiến tôi chết không toàn thây của ông, tôi rất tò mò rốt cuộc ông lấy đâu ra tự tin như thế”. Karlo hừ một tiếng nói: “Được, vậy tôi gọi thêm một cú điện thoại gọi một người đến đây, cậu sẽ hiểu hết mọi chuyện”. Dứt lời, Karlo lại lấy điện thoại ra lắc trước mặt Tiêu Chính Văn. “Được, bất kể ông gọi ai đến, tôi đều ở đây đợi ông”. Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói. Giọng nói của Tiêu Chính Văn vừa dứt, Karlo đã ngửa mặt cười phá lên.