Nhưng người này xuất hiện lại khiến vẻ mặt Tiêu Chính Văn cứng đờ. Thân hình cường tráng cầm con dao Thanh Long Yển Nguyệt, khí thế mạnh mẽ như thể uy lực của một người đủ để làm chấn động cả đội quân một triệu người. Trời đất cũng có thể lay động. Tiêu Chính Văn không cần đoán cũng biết người này là Quan Vũ nổi tiếng lừng lẫy. Chỉ với hai người Quan Vũ và Spartacus cũng đã khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy áp lực, nhưng bóng người cuối cùng mới phiền phức nhất. Mặc dù hơi thở trên người hắn không mạnh bằng hai người kia, trông có vẻ vô cùng bình thường, rất giống người bình thường, nhưng người đó lại có khuôn mặt giống hệt Tiêu Chính Văn. Đúng thế! Người đó chính là bản thân Tiêu Chính Văn. Thảo nào ông La nói đây là ba kẻ địch mạnh của Tiêu Chính Văn. Mặc dù anh không biết rốt cuộc ông La đang dùng thủ đoạn gì, nhưng lúc này Tiêu Chính Văn đã rơi vào thế nguy hiểm. Ba người chậm rãi bước ra khỏi màn sương, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn. Cùng lúc đó đòn tấn công chí mạng của ông Hứa và ông Triệu cũng lao đến. Vì đã có bài học trước đó nên uy lực của đòn tấn công này mạnh hơn nhiều. Dường như mỗi một đòn đều có khí thế xung khắc với trời đất, núi non. Nhất là ông Triệu, bốn thanh kiếm như mang theo uy lực xé nát hư không chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn. Thanh kiếm dài trong tay ông Hứa mang theo từng đợt sấm chớp đánh về phía Tiêu Chính Văn. Chỉ trong thoáng chốc, nhiệt độ xung quanh tăng lên rất cao, hàng nghìn thiên lôi cuồn cuộn đánh xuống. Uy lực có thể sánh với Lôi Hải ở Côn Luân. Tiêu Chính Văn học theo dáng vẻ của ông La, một tay vẽ một vòng tròn trước mặt, một luồng sáng vàng đổ xuống từ chín tầng mây hấp thụ tất cả đòn tấn công vào trong ánh sáng vàng. Nhưng không để Tiêu Chính Văn phản ứng lại lần nữa, một con dao Thanh Long Yển Nguyệt lao đến. Uy lực của con dao vô cùng hung bạo, dường như một dao này có thể chém đứt cả trời trăng. Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, chắc chắn không thể phòng ngự đòn tấn công này. Anh vội lách người sang một bên, đồng thời điểm nhẹ con dao quân đội năm cạnh lên thân dao, cơ thể cũng bay ra sau theo dư chấn của phản lực. Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn chưa đứng vững lại thì một vầng sáng màu bạc từ không trung rơi xuống, mạng kiếm dày đặc như mạng nhện bao phủ xuống, những nơi kiếm quang đi qua, hư không đều xiêu vẹo. Một tấm mạng kiếm vô biên quấn lấy Tiêu Chính Văn vào trong.