“Tao phải giết…” Đàm Hồng quay người lại, đang định chửi rủa, thế nhưng làm gì có chuyện Tiêu Chính Văn cho hắn cơ hội đấy, một chân lại đạp lên trên lưng Đàm Hồng. Ngay sau đó, chân khẽ dùng lực, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan vang lên! Tiếp đó, cả người Đàm Hồng giống như một con tôm to oằn ra phía sau, há to miệng nhưng ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra nổi! “Sao nào, mày vẫn chưa thấy đã à?” Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đàm Hồng đang đau tới độ khắp đầu toàn là mồ hôi lạnh! Cú đạp ban nãy đã khiến cho Đàm Hồng trở thành một kẻ tàn phế. Dù là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần, xương sống bị người ta giẫm gãy rồi thì cũng đừng mong bình phục được! Lúc này, Đàm Hồng chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau đớn thấu tim không ngừng truyền tới từ trên chân và lưng. Còn về tất cả những thứ xung quanh thì hắn đã mất đi năng lực cảm nhận từ lâu! Thậm chí ngay cả việc Tiêu Chính Văn nói cái gì, hắn căn bản cũng không nghe rõ nữa! Tất cả mọi người đều nín thở quan sát cảnh tượng này! “Đàm Hồng bị phế rồi?” Môn chủ của Thiên Thanh Môn hết sức kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn chăm chăm! Phế bỏ Đàm Hồng – thiên tài của Thiên Sơn ngay trên địa bàn của Thiên Sơn, Tiêu Chính Văn đang muốn chết hay gì? Chu Hạo Nhiên liên tục nuốt nước miếng, đờ đẫn nhìn về phía Tiêu Chính Văn! Chỉ riêng việc ra tay phế bỏ đệ tử chân truyền của Thiên Sơn đã đủ để thấy dũng khí và khí thế hùng hồn của Tiêu Chính Văn! Dù là trong số năm đại danh sơn, bất cứ đệ tử nào khác của danh sơn cũng tuyệt đối không dám ra tay thâm độc như thế với Đàm Hồng! Nghĩ kỹ thì nhà họ Chu chỉ giết cháu của trưởng lão Vân Kiếm Các đã gây nên tai hoạ bị giết chết cả nhà. Mà Tiêu Chính lại thẳng thừng phế bỏ đệ tử chân truyền mà Thiên Sơn đã tận lực bồi dưỡng gần hai mươi năm trời! “Lại dám giết sư huynh của tao! Tao phải giết chết mày!” Trên khán đài của Thiên Sơn, một bóng người giống như mũi tên bắn khỏi cánh cung cứ thế lao thẳng về phía Chu Lâm Lâm! Chưa đợi Chu Lâm Lâm hoàn hồn trở lại, người đó đã bóp chặt lấy cổ của Chu Lâm Lâm! Đối phương ít nhất cũng có thực lực ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao, Chu Lâm Lâm ở trong tay hắn căn bản không có chút năng lực phản kháng nào! “Thằng ranh! Tao cảnh cáo mày, dám động tới sư huynh của tao nữa thì tao sẽ giết chết nó!” Tên đệ tử đó của Thiên Sơn trợn trừng mắt, nghiến răng gầm lên. Tiêu Chính Văn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía tên đệ tử của Thiên Sơn kia: “Mày dám động vào một cọng lông của cô ấy thì tao sẽ bắt cả nhà mày phải đi chết theo!” Nghe thấy lời này, mọi người đều trợn mắt há mồm. “Mày…mày nói cái gì?”