Từ Thanh Thanh là bạn gái hắn, bình thường rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho hắn. Hơn nữa, số này là chính miệng Ngô Lân nói với Từ Thanh Thanh, nếu không vô cùng bất đắc dĩ thì không nên gọi. Hiển nhiên, Từ Thanh Thanh gọi vào số này, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi! “Anh Lân ơi, em bị người ta bắt nạt, còn bị họ đánh một bạt tai nữa, anh phải ra mặt cho em!” Điện thoại vừa bắt đã nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của Từ Thanh Thanh vang lên. Nghe thấy tiếng khóc của Từ Thanh Thanh, Ngô Lân an ủi mấy câu rồi sau đó mới khó hiểu hỏi lại: “Rốt cuộc là kẻ nào to gan dám đánh con dâu tương lai của nhà họ Ngô?” “Là chủ của một cửa hàng bán ngọc, họ Tiêu!” Trong nháy mắt, Từ Thanh Thanh đã nín khóc, nghiến răng nghiến lợi nói. Cái gì? Ngô Lân nghe vậy, không khỏi cau mày: “Chỉ là ông chủ của một tiệm ngọc thôi mà, thân phận chúng ta như thế này, so đo với hắn làm gì?” Sắc mặt Ngô Lân lập tức trở nên khó coi. Hắn vốn không phải là một cậu chủ bình thường, mà là người sau này sẽ gánh vác nhà họ Ngô trên vai. Từ Thanh Thanh thì hay rồi, chỉ vì một ông chủ tiệm ngọc nhỏ xíu mà gọi bảo hắn tới. “Anh Lân ơi, anh không biết đâu, gã họ Tiêu này ngông cuồng lắm luôn, thậm chí nghe đến tên anh mà hắn vẫn tỏ ra khinh thường, còn nói gì mà cho dù anh có đích thân tới thì cũng không làm gì được!” Từ Thanh Thanh vừa thêm mắm dặm muối vừa tiếp tục khóc lóc. “Gì cơ?” Ngô Lân không dám tin vào tai mình, chỉ là một ông chủ tiệm ngọc nho nhỏ mà dám huênh hoang đến mức này sao? Nghĩ tới nghĩ lui, Ngô Lân cẩn thận đáp: “Hay là như vậy đi Thanh Thanh, anh cử hai người qua chỗ em nói trước, anh còn đang bận chút việc, lát nữa sẽ đến sau!” Nói xong, Ngô Lân cúp điện thoại. Hắn là người của gia tộc hàng đầu trong nước, tương sau này cũng sẽ là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn lao, đương nhiên cũng sẽ có đầu óc! Nếu câu chuyện ban nãy Từ Thanh Thanh kể là giả thì hắn cử bừa hai người qua đó cũng có thể giải quyết tốt đẹp! Nhưng nếu những gì cô ta nói là sự thật thì đồng nghĩa với việc bối cảnh sau lưng đối phương rất khó lường, cử mấy người qua thăm dò thử thế nào, nhất định sẽ có đánh giá cơ bản với thực lực đối phương. Tránh việc lại tự vác đá đập chân mình. Nghĩ đến đây, Ngô Lân bấm gọi cho một dãy số. Chẳng mấy chốc, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Vương Xương Bình: “Cậu chủ Ngô đấy à?” “Chào anh Vương, gần đây xảy ra chút chuyện nhỏ, có thể nhờ anh Vương ra mặt giúp đỡ chút không?” Ngô Lân thấp giọng hỏi nhỏ. Với tư cách là người thừa kế của nhà họ Ngô, mối quan hệ của Ngô Lân ở Hoa Quốc rất lớn, bình thường cũng hay qua lại với Vương Xương Bình, vì thế, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Vương Xương Bình!