Dựa vào địa vị hôm nay của Vương Xương Bình, xử lý Tiêu Chính Văn chỉ là chuyện cỏn con! “Ồ? Không biết cậu Ngô gặp chuyện khó xử gì thế?” Vương Xương Bình cũng ngạc nhiên, người có thân phận như Ngô Lân vốn làm gì có khả năng cầu cạnh hắn. Ngô Lân cũng không ngại ngùng bèn kể lại những gì Từ Thanh Thanh nói thêm một lần nữa. “Ồ, thì ra là như vậy, nếu cậu Ngô đã lên tiếng thì tôi đương nhiên bằng lòng giúp cậu Ngô một tay, nhưng sau này có việc gì hay, cậu Ngô đừng quên ưu điểm của tôi đấy!” Vương Xương Bình dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội tốt để nịnh hót nhà họ Ngô. Ngô Lân gật đầu đồng ý, Vương Xương Bình mới cúp điện thoại. Bên kia, Tiêu Chính Văn cũng đang trên đường trở về Sơn Thành với Chu Lâm Lâm. Lúc này, Chu Lâm Lâm đã có cái nhìn khác hoàn toàn về Tiêu Chính Văn, trước hôm nay, cô ấy cho rằng Tiêu Chính Văn chỉ là một ông chủ nhỏ bình thường mà thôi. Nhưng bây giờ cô ấy mới hiểu được, Tiêu Chính Văn chính là một cao thủ chân chính! Đừng nói là bản thân cô ấy, ngay cả nhà họ Chu cũng không thể nào so sánh được với Tiêu Chính Văn! “Anh Tiêu à, từ nhỏ tôi chưa từng phục ai, nhưng tôi thật sự bội phục anh từ tận đáy lòng!” Chu Lâm Lâm thành khẩn nói. Trước cô ấy vẫn luôn cho là mình đã giống một cao nhân lánh đời phàm tục, nhưng so với Tiêu Chính Văn thì khác biệt cứ như trời và đất. Chưa bàn đến cảnh giới của Tiêu Chính Văn, chỉ nói tới việc anh dám đánh thẳng vào mặt võ tông trước bàn dân thiên hạ, lại còn cảnh cáo bọn họ, như thế đã đủ thấy sự quyết đoán của Tiêu Chính Văn. Hơn nữa trận chiến này cũng đủ để Chu Hạo Nhiên đưa ra một quyết định trọng đại, đó là di dời gia tộc họ Chu đến Sơn Thành. Trận đánh hôm nay khiến Thiên Sơn chịu nhiều thua thiệt, sau này, khó đảm bảo được Thiên Sơn có trả thù nhà họ Chu hay không. Với thực lực của nhà họ Chu thì đâu phải đối thủ của Thiên Sơn? Mà nhờ vào thực lực của Tiêu Chính Văn, bảo vệ bình an cho nhà họ Chu chắc chắn là chuyện trong tầm tay. Vì vậy, trên đường đi, thái độ của Chu Hạo Nhiên với Tiêu Chính Văn cũng rất cung kính. Nhưng lúc này, Trần Thiên Quốc ở Sơn Thành lại không tham gia đại hội võ lâm, tuy nói nhà họ Trần ở Sơn Thành dù gì cũng được coi là một gia tộc lớn. Nhưng xét khắp Hoa Quốc mà nói thì cũng chẳng là gì. Vì vậy, nhà họ Trần không nhận được thư mời của đại hội võ lâm! Nhưng Trần Thiên Quốc cứ mãi luôn nghi ngờ chuyện nhà họ Lãnh che chở cho Tiêu Chính Văn. Theo lý mà nói, Sơn Thành ở tỉnh Xuyên chỉ có thể coi là một thành phố lớn ở phía Bắc, vốn không sánh được bằng Giang Trung. Nhà Trần chắp tay nhường Giang Trung lại cho nhà họ Lãnh là đã coi như cho nhà họ Lãnh mặt mũi lớn lắm rồi. Thế mà nhà họ Lãnh lại thông qua Tiêu Chính Văn để trở mặt với nhà họ Trần, Trần Thiên Quốc sao có thể nuốt trôi cục tức này.