Đám mây trắng kia biểu trưng cho điều gì không cần nói cũng biết, chỉ là ông lão không nói gì nữa, có một số việc chỉ có thể nói không thể truyền ra ngoài. Nhưng ông lão không ngờ trận chiến của Tiêu Chính Văn và Lữ Thanh Phong lại chấn động đến Sáng Thế Chủ – Hạo Thiên. Lẽ nào đúng như lời đồn là Hạo Thiên và Tiêu Chính Văn có mối quan hệ không thể cho người ngoài biết? Đêm hôm đó bầu trời đêm ở cả Sơn Thành đều sáng rực như ban ngày, một lúc lâu sau ánh sáng chói lóa đó vẫn chưa tan. Lúc này những người đã từng gặp Bán Bộ Nhân Vương ngoài lãnh thổ mới không khỏi ngạc nhiên thốt lên, đến rồi. Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều chấm đen giống bậc thang, những chấm đen này đi từ xa bay thẳng về hướng Sơn Thành. Mọi người đứng bên dưới nhìn lên bầu trời đều lộ vẻ không thể tin được. Đây là thang trời, chỉ có Nhân Vương thật sự mới được hưởng đãi ngộ này. Lữ Thanh phong đang nói với cả thế giới, ông ta chỉ còn một chút nữa thôi là chạm đến Nhân Vương. Mà quyền uy của Bán Bộ Nhân Vương tuyệt đối không cho phép người bình thường như họ khiêu khích. Những chấm đen đó ngày càng gần, từng chấm đen nhỏ tí cũng dần trở thành từng viên đá hình vuông. Hơn nữa còn có một ông lão tóc bạc kiêu ngạo đứng trên viên đá đó. Lúc này ông lão mặc trang phục của võ thuật, tay cầm một thanh phất trần, sau lưng ông ta còn đeo một thanh kiếm Thất Tinh Tang Môn. Khuôn mặt dài hơn lừa ba tấc đó đầy những vết rỗ. Khuôn mặt đó thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy rợn người. Người này chính là Lữ Thanh Phong. Một luồng uy lực mạnh mẽ như đè ép từ trên cao xuống, tất cả võ giả đều lần lượt quỳ xuống. Lữ Thanh Phong nhìn đám người đã quỳ rạp ở phía dưới xuống thì nở nụ cười khinh thường. Trong mắt ông ta đám người này đều là đám kiến nhỏ bé. Dù trong đám người này cũng có không ít cường giả cảnh giới Thiên Thần nhưng trước mặt Bán Bộ Nhân Vương, cảnh giới Thiên Thần có là gì? Bên dưới rất nhiều tông chủ môn chủ võ tông đều sợ run lẩy bẩy. Mặc dù mục tiêu của Lữ Thanh Phong không phải là họ, nhưng sát khí mãnh liệt đó vẫn khiến họ cảm thấy run sợ. Lúc này không ít quân đội chính quy đóng quân trong rừng rậm gần Sơn Thành cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Lúc trước họ vẫn còn ngây thơ cho rằng dù là võ giả mạnh đến mấy cũng sẽ sợ vũ khí nóng. Nhưng bây giờ nhìn thấy Lữ Thanh Phong bước đi trên không như thiên thần giáng trần thì không khỏi sửng sốt. Lẽ nào sau khi đạt đến độ cao nhất định, võ giả không sợ vũ khí nóng thật sao? Rất nhiều sĩ quan đã toát mồ hôi đẫm trán.