Cảnh tượng này quả thật đã vượt xa nhận thức của họ. Hơn nữa viên đá dài mấy chục mét lại có thể bay trên không trung, chuyện này phản khoa học quá. Ít nhất họ vẫn chưa từng nghĩ có ngày con người cũng có thể đạt đến trình độ cao như thế. “Haizz, xem ra sức mạnh của thế tục không đủ để khống chế võ tông”. Một sĩ quan cao cấp không khỏi bỏ mũ sĩ quan xuống, thở dài nói. Lúc này các môn chủ ngông cuồng tự đại và đại diện của năm đại danh sơn kia cũng lần lượt cúi đầu, cởi bỏ vẻ kiêu ngạo. Trước mặt Bán Bộ Nhân Vương, họ nhỏ bé như một hạt cát trong đại dương. Đây còn là cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Mọi người quỳ bên dưới gần như cùng lúc chắp tay chào ông lão trong không trung. “Chúng tôi xin chào tiền bối Lữ”. “Chúng tôi xin chào tiền bối Lữ…” Nhiều người đều lớn giọng nói với Lữ Thanh Phong đang ở trên cao. Nhưng Lữ Thanh Phong ở trong không trung kia lại không hề liếc nhìn người bên dưới một cái. Ông ta nghĩ đám kiến nhỏ bé này chào mình như thế là điều hiển nhiên. Càng sẽ không có thiện cảm gì với những người đã tôn kính chào mình. Thậm chí ngay cả viện trưởng của năm đại danh sơn cũng đứng lên cung kính tự giới thiệu bản thân với Lữ Thanh Phong nhưng Lữ Thanh Phong chưa từng liếc nhìn họ. Đạt đến cấp bậc của ông ta thì những lễ nghi của thế tục đã bị ông ta xem thường. Còn phải đáp lễ với đám người này sao? Nằm mơ đi! Dù sao cũng là Bán Bộ Nhân Vương, cách Nhân Vương siêu mạnh chỉ còn nửa bước. Chỉ cần vượt qua được ngưỡng cửa này thì ông ta chính là thần trong truyền thuyết, là người trường sinh bất tử trong truyền thuyết. Sao có thể quan tâm đến lễ nghi của danh sơn gì đó? Trong mắt đám người họ chỉ có người vô dụng nhất mới kéo bè kết phái. Bất kỳ ai trong số họ cũng sẽ là sự tồn tại mãi mãi, sao có thể để tâm đến đám kiến nhỏ bé, mạng sống có hạn kia được? Đây chính là Bán Bộ Nhân Vương, là sự tự tin tuyệt đối mà thực lực mạnh mẽ đem đến cho Lữ Thanh Phong. Mà sự thật cũng đúng như cũng gì Lữ Thanh Phong nghĩ.
Mặc dù ông ta không để ý đến người của năm đại danh sơn nhưng đám người đó lại không dám tỏ vẻ bất mãn.
Không lâu sau Lữ Thanh Phong đã bay đến trên bầu trời của cửa tiệm ngọc Vy Nhan, cũng may lúc này Khương Vy Nhan vẫn đang ở tỉnh khác để bàn chuyện hợp tác, không ở Sơn thành.
Nếu không cũng sẽ bị cảnh tượng này dọa sợ.
Mặc dù Chu Lâm lâm và đám người nhà họ Chu luôn nhắc nhở bản thân không thể để lộ vẻ sợ hãi nhưng vẫn không khỏi run rẩy.